Sau khi đã rời khỏi trường, Lâm Nhiễm Trần lại đi lang thang trên đường lớn, gương mặt cậu đầy vẻ mờ mịt nhìn khung cảnh tấp nập xung quanh, cũng không biết bản thân lúc này nên đi theo hướng nào để trở về nhà nữa.
Nhân vật phụ luôn được nhắc đến rất ít trong tiểu thuyết, huống chi là một nhân vật qua đường không mấy quan trọng như cậu, thậm chí đến cả tên cậu tác giả còn lười đề cập đến. Duy nhất một lần cái tên “Lâm Nhiễm Trần” này được xuất hiện là lúc hắn tỏ tình cậu, những cái còn lại đều được gọi bằng “người yêu của Cảnh Thịnh Kiêu”.
Đang lúc phân vân giữa việc có nên đi thuê phòng ngủ lại qua đêm hay nằm ngủ ngoài công viên không, từ xa bỗng trông thấy một chiếc xe chạy đến dừng lại ngay chỗ cậu.
Người nọ hạ kính xe xuống, đưa đầu ra nhìn cậu gọi một tiếng: “Em đi đâu vậy Trần, sao giờ này còn chưa về nhà?”
Lâm Nhiễm Trần híp mắt nhìn đối phương, người vừa đến là một người đàn ông trưởng thành, gương mặt điển trai lại có vài nét rất giống với cậu.
Cậu đoán, có lẽ đây là người nhà của nguyên thân.
Để chắc chắn hơn, cậu bèn cất giọng thăm dò.
“Anh trai…” Nhỉ?
Chỉ thấy ngay sau câu nói, ánh mắt anh nhìn cậu thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Qua được một lúc, anh đột nhiên trở nên gấp gáp, vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt cậu đặt mu bàn tay mình lên trán sau đó lại lầm bầm: “Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cot-truyen-toi-cung-phan-dien-thanh-doi/2772577/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.