Lâm Nhiễm Trần thực sự không cố ý muốn làm cho anh lo lắng, trong lòng lúc này không ngừng dâng lên một nỗi áy náy.
Sau khi được anh đặt nằm lên giường, cậu ngoan ngoãn để anh đắp chăn cho mình rồi nói: “Em không sao đâu, nằm nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe lại ngay thôi.”
“Xém chút nữa là té rồi mà em còn dám bảo không sao.” Anh nói lời oán trách, vì đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy em trai mình như vậy nên trong lòng quả thực đã rất lo lắng.
Đúng vào ngay lúc này, quản gia lại mở cửa phòng bước vào, trên tay là ly nước đường nóng như lời căn dặn vừa nãy của anh.
“Cứ đưa cho cháu.”
Anh nhận ly nước từ tay quản gia, dường như đang muốn đút cho cậu uống.
Lâm Nhiễm Trần thấy vậy bèn khéo léo từ chối, tự mình cầm ly lên uống. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ được bất kỳ ai chăm sóc kỹ đến thế này, không hiểu sao trong lòng lại bất giác sinh ra cảm giác ghen tị với nguyên chủ.
Đợi đến khi Lâm Nhiễm Trần đã uống xong, anh cũng không tiếp tục nán lại mà rời phòng ngay sau đó, cẩn thận đóng cửa lại để cậu nghỉ ngơi.
Ngay khi tiếng cửa vừa vang lên, cậu nhanh chóng ngồi bật dậy, tiến đến khóa trái cửa phòng tránh để người khác tiến vào sau đó lại gần bàn học bắt đầu tìm kiếm.
Cậu không biết liệu nguyên chủ có giống với mình cũng viết nhật ký mỗi ngày hay không, nhưng hy vọng là có, cậu cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cot-truyen-toi-cung-phan-dien-thanh-doi/2772574/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.