Vừa nhìn thấy hắn, Lâm Nhiễm Trần theo bản năng muốn quay lưng bỏ chạy. Thế nhưng cậu vẫn chậm hơn hắn một bước, còn chưa kịp chạy đi đã bị hắn tóm lấy cổ áo bắt cậu đứng đối diện với mình.
“Muốn chạy đi đâu?” Giọng nói hắn âm trầm, nghe cứ như đang tức giận, cộng thêm nét mặt không mấy tốt đẹp của mình khiến lòng cậu không ngừng run sợ.
Cha mạ ơi, sao tự nhiên hắn lại đột ngột tìm đến trường cậu thế này?
Chưa kể, cũng có ai chọc gì đến hắn đâu mắc gì hắn lại nhìn cậu bằng nét mặt hung hăng như vậy chứ?
Ánh mắt Cảnh Thịnh Kiêu từ đầu đến cuối đều hướng đến cậu không rời, mỗi một hành động cho dù là nhỏ nhất của cậu đều rơi vào tầm mắt hắn không thiếu một cái, thấy cậu rụt đầu quay mặt sang một hướng khác để né tránh tâm tình chẳng chốc đã trở nên không mấy tốt đẹp.
“Em trốn cái gì? Tôi cũng không có ăn thịt em!”
Trong lòng Lâm Nhiễm Trần thầm than, anh không có ăn thịt tôi nhưng anh từng đòi đánh gãy chân tôi được chưa?
Cậu bị sự đe dọa của hắn ám ảnh đến muốn điên rồi, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bản mặt hắn liền nhớ đến lời hắn nói sau khi cùng mình chia tay.
Trong lòng cậu không ngừng biên soạn ra lí do hợp lí để trả lời câu hỏi của hắn, cuối cùng trước khi hắn thật sự lên cơn thì cậu cũng lên tiếng đáp.
“Tôi không có chạy, chỉ là đột nhiên nhớ ra bản thân còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cot-truyen-toi-cung-phan-dien-thanh-doi/2772558/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.