Người đi rồi, Thiên Phúc thẩn thờ ngồi xuống bên cạnh giường của An Nhiên. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lòng anh như ngàn nhát dao đâm. Anh lại nắm chặt lấy tay cô áp lên mặt mình. Đức Chinh nói không sai. Vì báo thù, anh đã bất chấp tất cả. Anh làm chuyện có lỗi với người con gái anh yêu thương nhất. Anh đã tổn thương cô một cách cố ý.
-Nếu em biết, em có tha thứ cho anh không?
Anh đau khổ vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve bàn tay lạnh ngắt của cô.
Từ bên ngoài Tử Kiệt mở cửa đi vào, nhẹ nhàng đến phía sau anh:
-Cậu chủ, cậu Thiên Bảo đã đưa người đến. Sắp vào tới đây rồi.
Thiên Phúc nghe xong ngẩn người nhìn Tử Kiệt:
-Không phải nhanh thế chứ? Làm sao hắn biết nơi này mà tới?
-Tôi... tôi cũng... không biết nữa.
Nét mặt Thiên Phúc co rút tức giận gằn giọng:
-Chắc chắn là Đức Chinh. Chỉ có ông ta mới dám lén lút tiết lộ cho Thiên Bảo nơi điều trị của An Nhiên. Lão già chết tiệt.
Khoảng vài phút sau, những tiếng bước chân dồn dập ở hành lang dần tới gần, rồi nhóm người của Thiên Bảo hiên ngang mở cửa bước vào phòng. Thiên Phúc đã lấy lại được bình tĩnh. Anh thong thả đặt bàn tay của An Nhiên lên giường, kéo lại chăn cho cô một cách cẩn thận. Sau đó từ từ quay lại đối mặt với người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn:
-Ồ, ngọn gió nào đặc biệt đưa một người bận rộn như Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.