Trong thư phòng, Đức Chinh chắp tay sau lưng đi qua đi lại với vẻ mặt khó chịu vô cùng. Thiên Phúc ngồi xuống ghế nhíu mày nhìn ông:
-Ông tới đây làm gì?
Đức Chinh nghe câu hỏi của Thiên Phúc thì dừng bước chân, quay lại đập mạnh tay xuống mặt bàn:
-Cậu còn hỏi. Chỉ vì một cô gái, cậu bất chấp đối đầu với hắn cũng thôi đi, cậu còn không coi cái mạng mình ra gì. Có đáng không?
Trái ngược với thái độ tức giận của ông ta, Thiên Phúc vẫn chậm rãi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt:
-Đáng hay không, không phải ông nói là được.
-Cậu…
Ngón tay chỉ vào mặt Thiên Phúc dừng lại giữa không trung, Đức Chinh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
-Cậu có biết, chất độc trong người cậu đã rất khó kiểm soát. Cậu biết Thiên Bảo cho cậu uống thứ gì mà cũng uống không suy nghĩ thế hả? Vậy còn giấu tôi?
Trái ngược với sự tức giận nóng nảy muốn giết người của Đức Chinh, Thiên Phúc chỉ cười khẩy lạnh nhạt nói:
-Tôi nợ cô ấy không chỉ là một mạng sống. Vì cô ấy mà chết thì có đáng gì? Sống ray rứt trong ân hận so với cái chết thì vẫn còn nhẹ. Tôi không sợ, ông sợ gì chứ? Không phải tôi vẫn đang rất khỏe mạnh sao?
Đức Chinh tức giận quay người định bỏ đi, chợt nhìn thấy một bóng dáng lấp ló bên ngoài phía sau cánh cửa. Trong cái đầu cáo già của ông nảy sinh một ý nghĩ. Ông ta quay lại nhìn anh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809144/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.