An Nhiên thất thần đi dọc con đường với hai bàn chân đất. Trong đầu rất hỗn loạn. Ân nhân mà cô đang muốn quỳ gối cảm ơn đã cứu mạng mình lần thứ hai, kẻ thù giết chết mẹ cô, lại là cùng một người.
Chẳng biết đi đến lúc nào, những con đường dần vắng bóng người. Những ngọn đèn đường bắt đầu tắt dần, bóng đêm như nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của cô. Lúc mệt mỏi nhã nhà ở trên nền cỏ ở một khuôn viên xa lạ, cô mới rấm rứt khóc không thành tiếng.
Sương lạnh thấm dần vào người làm cô như muốn lả đi. Trời dần sáng, ở phía xa, những người giúp việc được Thiên Phúc cử đi tìm kiếm cô cũng đang hướng tới nơi này tìm kiếm. Dì Liên nhìn thấy cô nằm trên nền cỏ liền chạy vội tới:
-Cô An Nhiên, cô tỉnh lại đi. Sao lại phải khổ như thế này cơ chứ.
Nhờ chiếc áo dì Liên bọc cho cô, An Nhiên dần tỉnh lại. Dì Liên vui vẻ:
-Cô tỉnh rồi. Uống chút nước. Tôi đưa cô về.
An Nhiên lắc đầu:
-Tôi sẽ không về đó đâu.
-Vậy cô đi đâu được chứ? Cậu chủ rất lo lắng cho cô.
An Nhiên cười chua xót. Lo lắng ư? Vì sao chứ? Anh ta có oán hận gì với Thiên Bảo, sao không đi tìm hắn mà đối chất, tại sao lại giết hại mẹ cô? Cô và hắn thì liên quan gì chứ?
Ngay lúc này, một người đàn ông tiến đến, đưa cho cô một cái điện thoại:
-Cô gái, có người muốn cô nghe điện thoại, nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809132/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.