Ôm một bó hoa cúc họa mi trên tay, Thiên Bảo một mình lái xe đến nghĩa trang thành phố. Làn gió nhè nhẹ buổi chiều mang theo hơi lạnh càng tăng thêm phần lạnh lẽo cho những khu mộ cũ mới xen kẻ. Thiên Bảo kéo lại cổ áo khoác, đưa bó hoa lên nhìn một lúc rồi mới cất bước đi.
Khi anh đến gần phần mộ của ba mẹ thìlp đã có một người đến trước. Bóng lưng to lớn cô đơn trong chiều tà giữa nghĩa trang lạnh lẽo có vài phần giống với anh. Nghe tiếng bước chân của anh, người kia không quay đầu lại, chỉ nói vọng lại một câu:
-Cuối cùng anh cũng tới rồi sao?
Thiên Bảo không nhìn Thiên Phúc, chậm rãi bước đến, cúi người đặt bó hoa lên ngôi mộ đôi phía trước. Trên thềm đã đặt sẵn một bó hoa tương tự. Có lẽ là của Thiên Phúc.
Anh không trả lời nên cả hai anh em cùng rơi vào trầm mặc. Hai người cùng lặng yên nhìn hai tấm ảnh đính trên bia mộ. Người đàn ông có nét mặt giống anh và Thiên Phúc hết tám phần.
Ngày định mệnh hôm đó, ba chở anh đi đón mẹ và Thiên Phúc ở trường học. Ngày học cuối cùng trước khi chuyển sang trường mới. Nhưng rồi niềm vui háo hức của anh không được bao lâu khi chiếc xe chưa đi đến đích đã bị húc đuôi bởi một chiếc xe khác, rồi thêm vài chiếc đuổi theo khi ba cố lái xe trốn tránh.
Cuộc truy đuổi diễn ra ngay giữa thành phố nhưng không một ai can thiệp, không một ai giúp đỡ. Đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809107/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.