Không gian trong phòng như lặng đi sau câu nói đó của Đức Minh.
-Nếu không có chất độc trong máu của cậu, thuốc tớ điều chế không thể cứu An Nhiên. Nhưng chúng lại là khắc tinh của nhau. Thay vì có thể sống thêm vài năm, thời gian của cậu còn lại chỉ được một phần ba.
Thiên Bảo cười chua xót:
-Một năm hay mười năm thì cũng phải chết. Có khác gì nhau?
-Thiên Bảo. Chúng ta cùng nhau lớn lên. Cái mạng cậu bao lần tớ giành giật với Diêm Vương mới lượm lại được.
-Nhưng nếu không còn cô ấy, tớ cũng coi như đã chết.
-Vậy cậu có suy nghĩ cho con trai cậu không?
-An Nhiên sống, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé. Còn cả cậu nữa, và.. Bảo Nhiên. Cậu phải chăm lo cho họ thay tớ. Hiểu không?
-Không, không hiểu. Tớ sẽ không làm thay cậu chuyện gì hết.
-Đức Minh, cầu xin cậu.
-Đừng ép tớ.
Thiên Bảo cười một cách yếu ớt:
-Có phải cậu muốn tớ chết sớm hơn không?
Vừa nói anh vừa dùng con dao gọt trái cây trên bàn chém một nhát vào tay mình. Máu chảy dọc theo vết thương nhỏ xuống sàn. Đức Minh hốt hoảng:
-Cái tên chết bầm này. Cậu điên rồi có phải không hả?
Đức Minh gọi chị giúp việc mang hộp thuốc lẻn để băng bó cho anh, nhưng Thiên Bảo từ chối:
-Cậu không đồng ý, tớ sẽ không trị thương đâu.
-Rồi, rồi. Cậu muốn cái gì tớ làm theo cái đó được chưa? Đưa tay đây. Nếu trễ quá thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809047/chuong-67.html