Edit: Ryal
Thi Hạ Dương luống cuống, ban nãy cậu sợ quá nên cả người đơ luôn, chẳng có đầu óc đâu mà chú ý tới những thay đổi trên cơ thể mình.
Lúc này được Uông Thịnh nhắc nhở, cậu cúi xuống, rồi thốt lên một câu "**".
Uông Thịnh cười: "Cậu định ** ai?".
Thi Hạ Dương chẳng nghe hắn nói gì, cậu chỉ cảm thán: "Hóa ra mình không bị liệt dương".
Cái cảm giác vui sướng này như những đợt sóng trào dâng ngày hè, chúng ùa vào trái tim cậu, khiến cả người cậu lâng lâng.
Mình không bị liệt dương.
Đối với một người đàn ông thì chuyện này quan trọng quá đỗi.
Uông Thịnh nhíu mày: "Ai bảo cậu bị liệt dương cơ?".
Thi Hạ Dương vẫn chẳng nghe vào tai.
Thực ra thì có thể hiểu được, lúc Uông Thịnh lên tiếng hắn có tháo một bên tai nghe xuống, nhưng ở phía kia thì hai người đàn ông vẫn rên ư ư a a liên tục. Thi Hạ Dương đã nghe những thứ này bao giờ đâu, kích thích quá mức, cậu không tập trung vào chuyện gì khác cho nổi.
Uông Thịnh thấy thế thì mỉm cười.
Hắn nhéo đùi Thi Hạ Dương, dán môi bên tai cậu.
"Đẹp không?".
Giọng hắn vốn thuộc dạng trầm thấp trong số các nam sinh trung học, giờ Uông Thịnh còn cố ý đè giọng xuống thêm. Trong âm sắc trầm trầm có giấu sự gợi cảm chết người, khiến Thi Hạ Dương thấy như bị điện giật trong nháy mắt.
Thi Hạ Dương kinh hãi, muốn trốn sang bên theo bản năng rồi lại bị nhéo một cái thật mạnh trên đùi, đau tới mức phải kêu lên.
Cậu cau mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/226468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.