Edit: Ryal
Thực ra Thi Hạ Dương vẫn chẳng thích học tí nào.
Việc học không phải Uông Thịnh, cũng chẳng phải dương v*t của Uông Thịnh, sao mà thích dễ thế được?
Nhưng cậu không có cách nào khác. Bây giờ cuối cùng Thi Hạ Dương cũng hiểu ra một điều: khi đã lớn, có khi ta bắt buộc phải làm những việc mình không muốn làm.
Cậu kéo Uông Thịnh vào phòng tắm, vẫn biếng nhác đòi người ta rửa phía sau cho mình, còn cậu thì nghỉ ngơi, ngắm thân hình đẹp như tranh của hắn.
Thi Hạ Dương hơi lo.
Lúc đầu cậu chẳng mấy tin tưởng rằng Uông Thịnh thích mình – bảo là thích không bằng nói là t*ng trùng lên não, thấy mình ngon nghẻ thì bám theo.
Thích thân thể thì cậu tin, nhưng thích tất cả ấy à... Tại sao?
Thi Hạ Dương lúc nào cũng tỏ vẻ mình là độc nhất vô nhị, nhưng thực ra cậu hiểu rõ giá trị của bản thân mình nhất. Cậu tự biết mình không có gì đáng giá để người ta thích, đặc biệt là với kiểu như Uông Thịnh.
Uông Thịnh chỗ nào cũng xuất sắc, sao lại đi thích mình? Mình xứng ư?
Cả ngày Thi Hạ Dương chỉ nghĩ: Mình xứng ư?
Xứng hay không thì dù sao hai người cũng bên nhau êm thấm được một thời gian rồi.
Cố gắng thôi, Thi Hạ Dương cân nhắc, chẳng phải người ta đi trên đường đời là bước một bước rồi mới xem xem bước ấy thế nào hay sao? Con người không đoán được thì phải xem ý trời.
Nhưng thực ra cậu cũng không cố gắng lắm.
Vừa ngồi xuống học được hai từ đơn, Thi Hạ Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1062027/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.