Tuy Thi Hạ Dương không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng Uông Thịnh đúng là gợi cảm thật. Khi cậu nhìn hắn vuốt ve mình, hôn mình, tưởng như cả thế giới đều đang rung chuyển.
Có hơi ghen tị.
Thi Hạ Dương cũng muốn được gợi cảm như thế.
"Vậy à?". Uông Thịnh chẳng biết đáp sao, tên nhóc này bao giờ cũng ăn nói kiểu không đầu không đuôi thế đấy.
"Ừa. Cậu học ở đâu đấy? Dạy tôi coi".
Uông Thịnh vừa định khen lại cậu cho phải phép – dù sao trong mắt hắn thì Thi Hạ Dương cũng đâu thể chỉ diễn tả bằng hai chữ "gợi cảm" được.
Đối với hắn, người này như một Omega có pheromone cực kì quyến rũ lại chẳng bao giờ không ở trong kì phát tình, đi đâu cũng mang theo mùi hương khiến hắn nguyện dâng lên cả mạng sống.
Thứ pheromone kia có mùi thế nào?
Là mùi mồ hôi thoang thoảng ngày hè lẫn với mùi nước xả vải sạch sẽ, có lẽ người ta không thưởng thức được, nhưng nó lại là nét hấp dẫn trí mạng đối với Uông Thịnh.
Nhưng hắn còn chưa kịp khen tên nhóc này thì cậu đã thốt ra câu kế tiếp: "Tôi cũng phải học mới được, sau này không lo không có ai ưng".
"... Cậu nghĩ gì đấy?". Uông Thịnh nhíu mi.
"Xì, đồ keo kiệt, không dạy thì thôi chứ bực cái gì!". Thi Hạ Dương sờ thứ còn cứng ngắc dưới lớp quần ngủ của hắn. "Tôi tuốt cho cậu nhá".
"Tôi thổi kèn cho cậu, giờ cậu lại đòi tuốt cho tôi?". Uông Thịnh hỏi. "Sao cậu ăn hời kinh thế?".
Thi Hạ Dương cười: "Bảo cậu keo kiệt là cậu tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1061993/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.