Uông Thịnh dở khóc dở cười: "Còn biết trả treo rồi cơ đấy?".
Thi Hạ Dương cực kì hăng hái, gì thì gì cũng phải bắn được đã, dùng phương pháp nào thì tùy.
Cậu kéo tay Uông Thịnh đặt lên thứ dưới người mình: "Cậu châm lửa mà, cậu phải chịu trách nhiệm đi chứ".
"Nói như thật". Hắn ôm Thi Hạ Dương vào lòng, cắn tai cậu rồi thấp giọng hỏi: "Nói lại lần nữa xem, ai châm lửa cơ?".
Thi Hạ Dương sao chịu nổi giọng điệu này, cả người cậu mềm nhũn, rùng mình.
"Cậu!".
"Ai cơ?".
Uông Thịnh nắm thằng em nhà Thi Hạ Dương, ngón tay miết một cái trên phần đầu đỉnh.
Thi Hạ Dương hít sâu một hơi, khó chịu uốn éo trong lòng hắn.
"Đừng động đậy". Uông Thịnh cũng hết cách. "Hết đau mông rồi à?".
"Vẫn đau". Thi Hạ Dương cau mày nhìn hắn. "Giờ tôi cứ thấy cậu là bực rồi".
"Sao mà bực?".
"Thì bực là bực thôi". Thi Hạ Dương tức chết mất. Rõ ràng tên này đã khiến mông mình nở hoa, giờ lại còn trả treo chặn họng mình là thế nào?".
Nghiện còn ngại!
Thi Hạ Dương đẩy hắn ra, bất mãn quay lưng về phía Uông Thịnh, bực bội ngoảnh mặt đi.
Thấy thế, Uông Thịnh đúng là vừa thương vừa buồn cười.
Hắn nhoài người tới, nhéo mũi cậu.
"... Làm cái gì đấy?". Thi Hạ Dương khong nhịn được mà hất tay hắn ra, liếc sang một cái.
Chưa liếc xong đã bị người ta đè xuống giường rồi.
Thi Hạ Dương nằm thẳng đơ, còn chưa kịp nói gì đã thấy phần đầu phía dưới bị liếm một cái ướt át.
Cậu ngẩn ra, không động đậy nổi.
Uông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-mong-xuan/1061992/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.