"Ôi, mẹ đâu có biết, hắn tham ăn lắm cơ! Thấy con ăn gì, cũng phải đòi nếm thử. Hơn nữa, hắn cũng đâu giống cha, cái gì cũng nhường cho con. Hắn mà cho cái gì, thể nào cũng phải đòi hôn hít, dỗ dành một trận mới được. Như lần trước…"
Mẹ ta nghe càng lúc càng thẹn, mặt đỏ ửng, vội bịt miệng ta lại, dứt khoát nói:
"Thôi! Im đi! Hôn sự cứ thế quyết định!”
Ta gỡ tay mẹ ra, hỏi: "Mẹ! Triệu Túc rốt cuộc đưa bao nhiêu sính lễ mà mẹ một mực bênh hắn như thế?"
Mẹ ta liếc ta một cái, từ trong tay áo rút ra một quyển sổ.
Ta mở ra xem đi xem lại, rồi trịnh trọng khép sổ, nghiêm túc nói:"Mẹ, con gả."
14 – Phiên ngoại sau khi thành thân
Hồng Trần Vô Định
Triệu Túc vừa trông thấy thê t.ử mình và nhi t.ử đứng song song một chỗ, liền thấy đau đầu.
Hắn lật túi sách của nàng ra, hỏi: "Nàng đi đọc sách, trong này nhét thứ gì vậy?"
Tống An An cúi đầu lí nhí: "Là xác côn trùng.”
Triệu Túc suýt nữa nghẹn không thở nổi.
Triệu Ngọc Thành vội kêu lên: "Cha! Người đ.á.n.h thì đ.á.n.h con đi! Là con với Thường Ích Quang đ.á.n.h cược, xem ai dọa được ai! Con sợ bị phu t.ử kiểm tra túi sách, nên mới nhét vào túi sách của người!"
Tống An An lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h hắn!"
Triệu Ngọc Thành trừng mắt: "Người thật không có nghĩa khí gì cả! Dù là ta khởi xướng, nhưng cuối cùng cũng là người dọa Thường Ích Quang ngất xỉu, khiến người nhà hắn tới cửa cáo trạng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-luong-duyen/5016226/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.