Mẹ ta dưới bàn khẽ đá chân ta một cái.
Người mỉm cười với Triệu Túc: "Con gái ta từ trước tới nay ăn nói chẳng biết dè chừng, khiến ngài chê cười rồi."
Triệu Túc vội đáp: "An An ngay thẳng đáng yêu, tại hạ rất thích."
Ta lập tức tố cáo: "Mẹ! Người đừng nghe hắn nói bừa! Con không thể gả đâu!"
Mẹ chẳng thèm đoái hoài tới ta, cùng Triệu Túc chẳng biết lại bày trò gì, kéo nhau ra ngoài.
Triệu Ngọc Thành ra vẻ thần bí nói: "Xem ra, hai người bọn họ định 'đàm phán' rồi."
Noãn Noãn tò mò hỏi: "Tiểu ca ca, đàm phán là gì vậy?"
Triệu Ngọc Thành ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
"Là đem hết những điều lo ngại và điều kiện của đôi bên ra nói rõ, thương lượng! Sau đó quyết định xem tỷ tỷ của muội có gả cho cha ta hay không!"
13
Không ngờ lại bị cái miệng quạ của Triệu Ngọc Thành nói trúng rồi!
Hai người bọn họ thật sự đã thương nghị thành công!
Mẹ ta vui vẻ nói: "Được, mọi sự cứ để *hiền tế làm chủ."
(*hiền tế: con rể)
Hai người chỉ nói chuyện có hai canh giờ, liền thành hiền tế rồi ư? Ta cuống đến độ giậm chân: "Mẹ! Người chẳng phải từng nói, nữ nhân đã xuất giá thì chẳng còn nhà để về nữa sao? Không được, nữ nhi không thể gả!"
Năm đó, mẹ gả cho cha ta, người hành tẩu giang hồ, làm tiêu sư.
Người m.a.n.g t.h.a.i tám tháng, vì cãi nhau to với tổ mẫu mà bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ ta hoang mang, đành quay về nhà mẹ đẻ.
Ngoại tổ mẫu lại xấu hổ bảo:
"Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-luong-duyen/5016225/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.