01
Hầu phủ có một vị tiểu công t.ử nổi danh là khó hầu hạ.
Nghe nói hắn làm náo loạn khắp kinh thành, đến độ chẳng có cô nương nào dám gả cho, mới phải chạy đến chốn hẻo lánh của chúng ta để tuyển người.
Mẹ ta thấy ta tính tình bướng bỉnh, khuyên mấy cũng chẳng thông.
Gấp đến độ vung roi gà quất ta hai cái.
Da dày thịt thô, ta chẳng thấy đau, ngược lại bà đã khóc trước.
Mẹ ôm ta, nghẹn ngào nói: "Con là vì tiền t.h.u.ố.c của Noãn Noãn mà nôn nóng, mẹ hiểu. Nhưng yên tâm, mẹ sẽ có cách."
Ta nghĩ bụng, còn có cách gì chứ? Từ sau khi cha mất, trong nhà chẳng còn khoản thu nào.
Toàn dựa vào mẹ cặm cụi thêu thùa ngày đêm để bù vào chi tiêu.
Cữu cữu có từng cho nhà ta một khoản bạc.
Nhưng cữu mẫu thì cứ khư khư nhớ mãi cái ơn mười lượng bạc ấy, sai khiến mẹ ta như nha hoàn.
Toàn quên rằng năm xưa là cha ta dốc tiền tích cóp nuôi cữu cữu ăn học, cữu cữu mới có được ngày hôm nay.
Nay muội muội sinh bệnh, cữu mẫu thì vờ như không thấy, giả điếc làm ngơ.
Mẹ đã cầm cố hết sính lễ hồi môn, còn gì để mua t.h.u.ố.c cho muội muội tiếp?
Chẳng lẽ thật sự phải như lời giễu cợt của cữu mẫu, gả mẹ cho lão chưởng quầy năm mươi tuổi của hiệu thuốc?
Cái lão mặt rỗ c.h.ế.t tiệt ấy, hôm nọ mẹ tới mua thuốc, hắn còn nhân lúc thừa cơ sàm sỡ tay người.
Mẹ nhịn được. Ta thì không.
Nửa đêm ta mò đến nhà hắn, thả t.h.u.ố.c nổ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-luong-duyen/5016216/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.