Cả người Dương chợt run lên, anh đưa tay cánh muốn chạm vào người cô, anh nói:
- Em nghe anh giải thích được không? Thật ra anh…
Không đợi Dương nói hết, cũng không cho anh có cơ hội chạm vào người mình, Mai Anh không bình tĩnh được mà thốt ra:
- Tôi đã không còn muốn nghe anh nói gì nữa rồi, tổn thương anh gây ra cho tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh… sẽ không bao giờ.
Dứt lời, Mai Anh xoay người chạy ra khỏi phòng, cô không muốn ở lại đây, không hề muốn nhìn thấy Dương thêm một giây phút nào nữa.
Căn nhà này đối với cô mà nói, niềm vui thì ít mà đau thương thì nhiều. Khung cảnh nơi phòng khách cứ hiện hữu trong đầu cô ngày hôm đó đã bị Lê Khánh Ngọc hại ra sao.
Chạy ra đến bên ngoài, Mai Anh bắt một chiếc taxi về nhà, Dương đuổi theo cô nhưng không ngăn cản được ý muốn rời đi của cô.
Anh vào nhà lấy chìa khóa, lái xe về bên nhà ba mẹ cô.
Mẹ Mai Anh ngồi ở phòng khách thấy con gái về nhà trong từng trạng buồn bã, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt, mẹ lo lắng đi đến hỏi cô:
- Con làm sao vậy?
Mai Anh ngã vào lòng mẹ, cô khóc càng lớn hơn, giọng nói nấc cục mà trả lời:
- Mẹ… con nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi…
Nếu là người khác nhớ lại sẽ là chuyện vui nhưng đối với Mai Anh, tất cả mọi người đều không mong cô nhớ lại, bởi vì cô của trước đây đã chịu quá nhiều thiệt thòi.
Mẹ cô thương con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tong-tai-tan-nhan/869993/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.