*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ đứng lên không được nhẹ nhàng phong độ cho lắm, trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Tìm đồ.”
Thẩm Độ nhướng mày, ôm hai cánh tay một cách bình tĩnh, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Thẩm gia không nghèo giống Diệp gia, tổ tiên là thư hương thế gia [1], đến đời ông nội của Thẩm Độ thì bắt đầu buôn bán, xem như là hào môn vọng tộc [2] chân chính. Trước đây Diệp gia có thể ở tại trung tâm của đại viện [3], đều là do hưởng hào quang của Thẩm gia gia.
[1] Thư hương thế gia: thư hương có nghĩa là nhà dòng dõi Nho học ngày xưa (hay còn nói là người có đọc sách, có học),thế gia nghĩa là nhà có người làm quan.
[2] Hào môn vọng tộc: nhà giàu sang quyền thế.
[3] Đại viện: một khu vực có nhiều hộ gia đình ở.
Thẩm Độ khi sinh ra đã hơn hẳn người khác, đáng tiếc là người con trai duy nhất này lại không đi theo hướng mẹ Thẩm muốn đào tạo “Công tử nhẹ nhàng nhanh nhẹn” mà trưởng thành – trẻ con trong quân khu đều bị hắn đánh mà lớn lên, đến bây giờ vẫn còn rất sợ. Từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, có thể nói giữa hai hàng lông mày hắn luôn luôn có nét kiêu ngạo.
Diệp Nam Kỳ cực kỳ chán ghét loại con nhà giàu có hoàn cảnh được hậu đãi này, không muốn ngửa đầu nói chuyện với Thẩm Độ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-voi-tinh-dich-ket-hon-cung-tinh-dich/1320437/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.