5,
Hôm nay đón tôi, Giang Kiệt không đi xe máy.
“Xe của anh đâu?”
“Bán rồi.”
Giang Kiệt không giải thích thêm, khóe miệng giương lên, “Đi thôi.”
Giang Kiệt dắt tôi đi về phía trước, nhưng không phải hướng mà chúng tôi hay đi.
Không biết anh ấy định làm gì, đại khái là đi được vài trăm mét, đến một tiểu khu ở gần trường tôi thì dừng lại.
“Tầng ba, đi lên xem một chút đi.”
Tôi mơ hồ suy đoán.
Nhưng tôi không tin được.
Tôi lững thững đi lên tầng ba, mở cửa phòng.
Đẩy cửa bước vào, là một căn chung cư nhỏ có hai phòng ngủ.
Ngôi nhà không lớn, nhưng lại trang trí rất ấm áp.
Rèm cửa màu xanh da trời, một góc đang bị gió thổi bay.
Mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng đều có màu vàng.
Hóa ra anh ấy nhớ tôi thích màu xanh.
Tôi không thể miêu tả được cảm giác của mình.
Trong hai cuộc đời, tôi đã sống ở biệt thự sang trọng, cũng ở qua căn phòng xập xệ.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim tôi dường như ngập tràn niềm vui.
“Anh bán xe để thuê ngôi nhà này sao?”
Đây là khu gần trường, tuy nhà cũ nhưng giá chắc chắn không hề thấp.
Tiền của Giang Kiệt chắc chắn không thể đủ thế chấp ngôi nhà này.
Giang Kiệt không nhắc đến chiếc xe máy mà nói: “Chỗ này gần trường của em, đi làm cũng thuận tiện. Hơn nữa bên kia không có nước nóng, sợ em không chịu được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-yeu-dinh-thap-tam/2714139/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.