“Đây chính là cách ba đối xử với con gái của ba sao?”
Một giọng nói đầy tức giận tiến vào trong lỗ tai của Đường Tâm, sau đó “Đùng” một tiếng, một cái chén bay đến và vỡ nát bên cạnh chân của cô.
Giọt nước lạnh lẽo văng lên chân Đường Tâm và sau đó là cảm giác đau đớn kéo đến.
Đường Tâm lạnh lùng nhìn xuống thì thấy mảnh vỡ của chén đã cắt trúng cẳng chân cô.
“Mày nhìn vậy là sao?”
Đường Tuấn Đồ nhíu mày: “Đường Tâm, mày có xem tao là ba mày không? Tạo phản đó hả?”
Nói xong thì muốn giơ tay lên đánh lên mặt con gái lớn của mình.
Đường Tâm hơi nghiêng người, Đường Tuấn Đồ không đánh trúng nên càng tức giận hơn.
Đường Tâm cũng mặc kệ Đường Tuấn Đồ có giận hay không, lại càng không để ý đến Đường Y Y đang đứng bên cạnh xem trò vui, cô xoay người ra cửa lớn.
Phía sau cô là Đường Tuấn Đồ đang ra sức chửi rủa um sùm, Đường Tâm cố nén nước mắt ngồi lên xe của mình.
Cô khởi động xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Cô rời khỏi nơi được gọi là nhà của mình nhưng nơi đây chưa từng mang lại hơi ấm cho cô.
Do hộ khẩu của cô vẫn còn ở nhà họ Đường nên cô không có cách nào có thể rời khỏi đây hoàn toàn được.
Quan trọng nhất là công ty nhỏ mà cô khổ cực rất lâu mới thành lập được cũng ở trong thành phố này nên cô không thể nào bỏ nó được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-moi-hon/3679806/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.