Theo lý mà nói, hai mươi triệu tệ cho một nụ hôn thì cho dù Thương Yến Thời một ông lớn trong thương trường cũng sẽ có chút chần chờ.
Nếu như hai mươi triệu tệ này không phải là tiền của Thương Yến Thời.
Bởi thế, yêu cầu này của Đường Tâm có hơi quá đáng, nhưng ngàn năm một thuở mới có cơ hội này, cô không muốn lãng phí nó.
Đường Tâm bước từng bước một đến trước mặt Thương Yến Thời, những ngón tay cô nắm lấy bàn tay đang buông thõng hai bên của Thương Yến Thời, nhẹ nhàng gãi nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh.
Mãi đến khi bàn tay không thành thật của cô bị người đàn ông nắm chặt lấy không thể động đậy được thì cô mới ngoan ngoãn lại.
Nhưng không có nghĩa cô sẽ bỏ qua dễ dàng như thế.
Vì thế Đường Tâm nghiêm túc suy nghĩ, rồi dùng một bên tay chưa bị nắm lấy kéo lấy Thương Yến Thời đi vào bên trong ngồi xuống ghế.
“Thương Yến Thời, anh ngồi xuống trước đã.”
“Anh còn chưa nói cho em biết vì sao anh lại ở chỗ này thế? Còn nữa, sao anh biết em đang ở trong phòng này?”
Thấy Thương Yến Thời chịu ngồi xuống, Đường Tâm mới bỗng nhiên nhớ đến: “À mà, mẹ đâu rồi? Không phải mẹ nói ra ngoài gọi điện thoại thôi à? Sao còn chưa trở về nữa?”
Sau đó lại lập tức hiểu ra: “À, mẹ gọi anh tới đúng không?”
Thấy Thương Yến Thời không chịu nói gì, Đường Tâm nghĩ thầm.
Trần Thi Vân thật sự đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-moi-hon/3646383/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.