Phía bên kia.
Khi cửa phòng bao đóng lại, Phó Ngưng Ngưng mới nhìn Đường Tâm cười: “Xin chào, Đường Tâm. Tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Phó Ngưng Ngưng, là bạn thuở nhỏ của… Yến Thời.”
Sau đó cô ta đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống: “Thật ra nếu không phải trước đó tôi cứ khăng khăng muốn ra nước ngoài thì Yến Thời cũng sẽ không cho cô thay thế tôi để tổ chức hôn lễ, trong khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.”
Phó Ngưng Ngưng thấy hôn nhân của giới doanh nhân chủ yếu là phải môn đăng hộ đối, có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên.
Nên đương nhiên, Đường Tâm không hợp.
“Hay là thế này, tôi cho cô một triệu tệ để cô kết thúc cuộc hôn nhân này, sao nào?”
Đường Tâm lấy lại tinh thần sau khi suy nghĩ việc gặp phải nữ chính thì nhiệm vụ hôn môi của cô sẽ thất bại nói: Một triệu tệ? Cô cho tôi… một triệu tệ?”
Cô không nghe lầm đó chứ? Nữ chính lại có thể cho cô một triệu tệ để kết thúc cuộc hôn nhân này sao?
Nữ chính có tiền thế sao?
À, con gái duy nhất của tập đoàn quốc tế Phó Ninh, quả thật rất có tiền.
Nhưng mà, vì sao khi nghĩ đến chuyện sắp rời khỏi Thương Yến Thời, trong lòng cô lại chẳng thấy thoải mái nhỉ?
Thật buồn, giống như có gì đó sắp đổ vỡ.
Là bởi vì không thể hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, nên mới khó chịu sao?
Lại thấy nữ chính tự tin như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-moi-hon/3645783/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.