Ngày hôm sau Tạ Miêu dậy sớm.
Chịu đau, đem lông mi thừa của mình nhổ đi. Tuy có hơi sưng đỏ, nhưng không ảnh hưởng, ngược lại càng thêm đáng yêu.
Xuống lầu khi liền nhìn thấy Lục Minh Viễn ngồi trên sô pha ở phòng khách xem báo.
Hôm nay tâm tình Tạ Miêu rất tốt, bước chân không tự giác liền nhẹ nhàng hơn, dưới chân không chú ý một cái liền dẫm lên một vệt nước, thân hình không ổn, loạng choạng muốn ngã về phía trước.
Lục Minh Viễn một bước dài lên, đỡ lấy hai tay Tạ Miêu, người còn không có đứng vững, Tạ Miêu liền đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực anh.
Lục Minh Viễn thuận thế ôm lấy cô, hai người cùng nhau ngã vào sô pha, thân hình gần nhau.
Tạ Miêu cả người đều chôn ở trên người Lục Minh Viễn. Đầu vừa lúc gác trên vai đối phương, tay nhẹ để ở phía trước ngực.
Hết thảy chỉ phát sinh mấy giay, Tạ Miêu ngây ra như phỗng, nhất thời phản ứng không kịp đây là tình huống gì.
Mùi hương quen thuộc dễ ngửi kia chiếm lấy hô hấp cô, đánh sâu vào đại não còn chưa tỉnh táo, khiến cô càng mơ hồ.
Tay không tự giác sờ lên vật phía dưới, tuy rằng cách một lớp áo lông, xúc cảm săn chắc vẫn rất rõ ràng.
Đột nhiên, một tiếng nói khàn khàn mà trầm thấp thổi qua tai.
“Cô còn tốt không.”
Giật mình một cái, Tạ Miêu hoàn hồn trở lại vị trí cũ.
Cô lập tức ngẩng đầu về phía trước, hoảng loạn nên không thấy tai đối phương đỏ lên.
Tạ Miêu vội vàng di chuyển qua bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492807/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.