“Ngài chờ một lát, con đem lớp bọt này đều vớt ra là được. Vớt ra bọt này này canh mới càng uống càng ngon, tươi ngon không ngấy.”
Nghe xong lời này, lão gia tử mới lưu luyến đi ra.
Chờ tới lúc Tạ Miêu đem canh mang ra, liền nhìn thấy Lục lão gia tử cùng Lục Minh Viễn đều đã ngồi vào bàn ăn.
Lục Minh Viễn tự nhận ham muốn ăn uống không lớn, nhưng mùi hương Tạ Miêu nấu ăn từng đợt truyền đến, trở lại phòng ngủ cũng không có biện pháp ngăn lại, làm anh cũng không thể tĩnh tâm đọc sách. Cùng lão gia tử đã sớm chờ ở bên bàn ăn, coi như bồi lão nhân gia.
Canh đem lên bàn, liền thấy canh là màu trắng nồng đậm, từng miếng thịt tươi ngon, khối măng vàng tươi, điểm xuyến màu xanh lục của hành lá, nhìn khiến cho ngón tay muốn động.
Ăn vào trong miệng, mùi vị canh càng thơm ngon, thịt ba chỉ chất đầy tô, măng vị thanh giòn, ăn ngon đến làm người ta hận không thể cắn rớt đầu lưỡi.
Măng hầm thịt vốn là thơm ngon vô cùng, Tạ Miêu còn dùng nước suối không gian nấu. Muốn nói món ăn vốn dĩ mười điểm, Tạ Miêu làm được phải là hai mươi điểm.
Từ lúc cầm lấy đũa trên bàn cơm liền không có thanh âm nói chuyện với nhau, đều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, chậm rãi thưởng thức tư vị món này.
Tạ Miêu nhìn đến đầy ý cười, còn có điều gì hơn khi làm được món ăn thành công càng làm cho người nấu ăn vui vẻ.
Rốt cuộc ăn xong một khối thịt ba chỉ cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492806/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.