Tuy rằng cô quyết định đối mặt với nội tâm, cũng không nghĩ gấp gáp, cứ thuận theo tự nhiên, rốt cuộc bọn họ mới quen biết nhau một ngày. Lại nói trước đó cô ở trước mặt Lục Minh Viễn mất mặt, cô liền xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Còn có ở trước mặt người mới vừa xác định thiện cảm xấu mặt càng làm cho người ta tiếp thu không nổi! Cô hiện tại liền muốn né tránh anh, đợi tâm tình giảm bớt xấu hổ và giận dữ một chút, sau đó lại làm xây dựng tâm lý cho mình.
Ở phòng bếp cùng Lý tẩu tâm sự, làm trợ thủ cho bà, Tạ Miêu cảm thấy chính mình như đầy máu sống lại, cùng Lục Minh Viễn trừng mắt một phút đều không đỏ mặt!
Cơm sáng đều mang lên bàn, chén đũa cũng đều dọn xong, Lục lão gia tử cũng từ bên ngoài trở lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Miêu cảm thấy ánh mắt lão gia tử nhìn cô so với ngày hôm qua càng thêm trìu mến, phải tràn đầy ra, làm cô có chút không biết nên làm gì. Bất quá với “Trưởng bối cho, không dám từ chối” tóm lại là ý tốt của trưởng bối, không phải chuyện xấu, cô chỉ cần ghi nhớ trong lòng, ngày sau phải hiếu kính lão nhân gia thật tốt.
“Nha đầu có ngủ được không?.”
“Lục gia gia, con ngủ đến rất sâu.” Trong thanh âm che giấu không được chột dạ, sau đó không tự giác mà nhìn trộm Lục Minh Viễn liếc mắt một cái, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Lục Minh Viễn, vả mặt tới đột nhiên không kịp phòng ngừa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492799/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.