Lục Minh Viễn nhìn cô gái đối diện bộ dáng e lệ ngượng ngùng, bất động thanh sắc nhướng mày, tiện đà nghĩ đến tình huống đêm qua, hầu kết lên xuống rất nhỏ đến khó phát hiện.
“Minh Viễn rèn luyện trở lại, mau thu thập một chút, tôi chiên trứng liền có thể ăn cơm.”
Lý tẩu từ phòng bếp bưng một lồng bánh bao vào nhà ăn, nghe thấy cửa tiếng, biết là Lục Minh Viễn rèn luyện xong trở về, cũng không quay đầu lại mà gọi.
Tiếng nói vang lên đánh gãy bầu không khí có chút ngượng ngùng giữa hai người.
Lý tẩu không chú ý tới tình huống bên này, làm Tạ Miêu nhẹ nhàng thở ra.
Vội vàng cùng Lục Minh Viễn nói tốt, liền hướng phòng bếp đi đến. Ánh mắt sau lưng làm cô bối rối, Tạ Miêu bước chân tựa như trốn đi nhanh hơn.
Phải biết rằng câu dẫn vô hình mới là trí mạng a.
Cùng Lý tẩu chào hỏi xong, tâm tình Tạ Miêu mới tính bình phục xuống.
Tuy Lý tẩu thoái thác không cho Tạ Miêu làm việc, biết cô là khách quý của nhà này, nhưng Tạ Miêu lần nữa kiên trì muốn hỗ trợ, bà cũng không ngăn cản lại, trong lòng cũng rất là uất ức.
Tạ Miêu suy nghĩ, cô hiện tại không dám một mình đối mặt với Lục Minh Viễn ở bên ngoài, cô thừa nhận cô bối rối.
Tuy rằng tối hôm qua một đêm trằn trọc làm cô rõ ràng mình đối với người đàn ông kia có thiện cảm không giống bình thường.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô giống như liền mất đi khả năng yêu một người, cô sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-o-thap-nien-70/4492798/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.