Chương trước
Chương sau
Chuyện cô mang thai, cũng đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới Ông Dương lại còn nhớ loại chuyện nhỏ này.
Người này rõ ràng muốn chọc tức Hoa Ngọc Thành?
Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn Ông Dương một cái, nói: "Mẹ tôi từng nói sao?”
Ánh mắt lãnh đạm, làm cho người ta phải kiêng kỵ.
Hoa Ngọc Thành không thừa nhận, Ông Dương cũng không thể cưỡng bách Hoa Ngọc Thành thừa nhận.
Ông ta nhìn Hoa Ngọc Thành, chỉ có thể cười xấu hổ nói: "Có thể là tôi nhớ nhầm đi!”
Hoa Ngọc Thành không thèm để ý ông ta, chuyên tâm giúp Cao Thanh Thu gắp thức ăn.
Hoa Ngọc Thành giúp Cao Thanh Thu gắp thức ăn, còn bản thân lại không ăn gì.
Trương tổng ở bên cạnh nhìn đến kinh hồn bạt vía.
Lúc trước cùng đi ra ngoài lúc ăn cơm, Hoa Ngọc Thành dù có chăm sóc cho Cao Thanh Thu, nhưng vẫn sẽ ăn.
Giờ phút này anh như vậy, chỉ có thể chứng minh, hôm nay nuốt không trôi cơn lửa giận này rồi.
Trương tổng rất sợ vì vậy mà đắc tội Hoa Ngọc Thành, lấy lòng nói: "Hoa Tổng cũng ăn một chút đi! Hay là thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu?”
Hoa Ngọc Thành không đáp lại.
Bộ dạng cao lãnh làm cho người ta không dám mạo hiểm mạo phạm.
Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Ngọc Thành, có thể cảm giác được anh đang không vui.
Mặc dù anh không nhằm vào mình, nhưng mà Cao Thanh Thu không muốn nhìn anh không vui.
Cô cầm đũa lên, lấy lòng nói: "ông xã, ăn một chút đi.”
buổi sáng anh và cô ăn mì, vào lúc này không đói mới là lạ.
Nếu mà không ăn cơm, đói bụng thì phải làm sao?
Vì thứ người như Ông Dương thì thật không đáng.
Ông Dương ở bên cạnh nhìn Cao Thanh Thu, luôn cảm thấy người phụ nữ này vừa ngu ngốc vừa ngây thơ cực kì.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, liền thấy Hoa Ngọc Thành cúi đầu, ăn thức ăn Cao Thanh Thu gắp cho.
"...”
Rất nhanh, Hoa Ngọc Thành dưới sự dỗ dành của Cao Thanh Thu mới ăn một vài thứ.
Ông Dương nhìn lấy một màn này, cảm giác tam quan của mình đều bị đổi mới.
Cho dù ông ta đã là chủ tịch hội đồng quản trị, coi như có chiều chuộng phụ nữ như thế nào,thì ở bên ngoài, cũng sẽ vì sĩ diện, mà chỉ coi phụ nữ như vật trang trí mà thôi.
Nhưng mà Hoa Ngọc Thành này, lại đội vợ lên đầu luôn!
Người hiện tại cùng với người lúc trước không gần nữ sắc hoàn toàn là hai người khác nhau.
Ông Dương nhìn thấy trên cổ Cao Thanh Thu đeo miếng ngọc thạch đã được chế tác, đột nhiên nghĩ tới Trương tổng đã nói với ông ta, ban đầu Trương tổng chính là nhờ tặng Cao Thanh Thu một miếng ngọc quý, mới lôi kéo được quan hệ với Hoa Ngọc Thành.
Mặc dù trong lòng xem thường Cao Thanh Thu, nhưng hiện tại vì muốn lấy lòng Hoa Ngọc Thành, mở miệng nói: "Tôi nghe nói, Hoa Phu nhân rất thích ngọc thạch? Trong nhà tôi có một miếng ngọc quý, để khi về tôi mang tặng cô, cô xem xem có thích không?”
Cao Thanh Thu khó hiểu nhìn Ông Dương, cô nói cô thích Ngọc lúc nào chứ?
Mặc dù Cao Thanh Thu đang đeo dây chuyền được chế tác từ miếng ngọc lần trước, nhưng hoàn toàn chỉ vì, đây là quà mà Hoa Ngọc Thành tặng cô mà thôi.
Hơn nữa, ai muốn người này tặng quà chứ?
Cao Thanh Thu đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: "Ngọc gì?”
"..." Cho nên, ông xã của cô đang có hứng thú với miếng ngọc đó sao?
"Là miếng Ngọc được mang từ nước ngoài về, so với miếng Ngọc trên cổ Hoa Phu nhân quý giá hơn nhiều.”
Miếng ngọc quý kia là thứ mà Bà Dương suốt ngày lấy ra khoe khoang.
Ông Dương lại chịu lấy ra, thật đúng là khá hào phóng.
Hoa Ngọc Thành nói: "Được!”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Cơm nước xong, đi theo Hoa Ngọc Thành từ phòng ăn đi ra, ngồi ở trên xe của anh, nói: "Em không thích ngọc thạch.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.