Chương trước
Chương sau
Dù sao trong mắt Dương Nhạc Linh, Cao Thanh thu ở cạnh Hoa Ngọc Thành thì không có hạnh phúc gì đáng nói cả.
Nghe được cô ta nói thế, Cao Thanh thu đều muốn cười ra tiếng: “cám ơn cô Dương quan tâm, có điều, việc của tôi không cần cô Dương lo.”
Cùng với anh ở chung một chỗ, cô chẳng những không cảm thấy có gì là khổ, mà còn rất hạnh phúc là đằng khác.
Cô muốn ở bên anh cả đời!
Coi như cả thế giới đều cười chê vì cô lấy một người tàn tật như trước kia, cô cũng chẳng cần để ý đến.
Bởi vì trong lòng cô, anh đã sớm là người thân quan trọng nhất của cô.
Huống chi hiện tại, anh đã...
Ở trường, Dương Nhạc Linh vẫn ra vẻ người tốt: "Nếu có gì cần giúp, nhớ đến đến tìm cô.”
"Em biết rồi.”
Mặc dù ghét đối phương, nhưng ở trong trường học, Cao Thanh Thu vẫn duy trì lịch sự, tránh đắc tội với Dương Nhạc Linh.
Cao Thanh Thu nói với Dương Nhạc Linh xong liền rời đi.
Cô mới vừa đi ra, Hồ Tiểu Tri liền đi tới, "Cô Dương ơi.”
Dương Nhạc Linh thấy là Hồ Tiểu Tri, mỉm cười gật đầu.
Dương Nhạc Linh và Hồ Tiểu Tri cũng không thân lắm, nhưng lúc nói chuyện với Hồ Tiểu Tri, cô ta vẫn lịch sự mỉm cười.
Ở trường học, Dương Nhạc Linh trong mắt người khác tới bây giờ đều là hình tượng hoàn mỹ vô khuyết.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Nhạc Linh cười, trong lòng Hồ Tiểu Tri luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Người bình thường giống như mình mà Dương Nhạc Linh còn để ý đến thì đã là điều rất hạnh phúc rồi.
Hồ Tiểu Tri nhìn Dương Nhạc Linh, nói: "Cao Thanh Thu kia vô cùng xấu xa, cô tốt nhất nên cách xa cô ta một chút, tránh để cô ta lại bất lịch sự với cô ạ.”
Hồ Tiểu Tri sợ Dương Nhạc Linh bị Cao Thanh Thu bắt nạt.
Dương Nhạc Linh cười một tiếng, nói: "Không có chuyện gì, Thanh Thu là một người rất tốt, em cũng đi học đi! Cố gắng lên nha.”
"Cảm ơn cô khích lệ ạ." Nghe được Dương Nhạc Linh khích lệ,khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tiểu Tri trở nên đỏ bừng.
Sau khi Dương Nhạc Linh rời đi, Hồ Tiểu Tri còn trồng cây si đứng nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Nhạc Linh.
-
Cao Thanh Thu vào phòng học nhìn thấy Vũ Minh Hân một mình ngồi ở trong góc,cô ta gầy đi rất nhiều, trên mặt đã không còn sự kiêu ngạo ban đầu.
Nhà họ Vũ bán cho Nhà họ Hoa mảnh đất kia đã chọc giận đến Nhà họ Dương.
Vào tháng trước, Dương thị dồn công ty nhà họ vào đường cùng, Nhà họ Vũ tuyên bố phá sản, tất cả mọi thứ trong nhà nhà nếu không bị ngân hàng niêm phong thì cũng đều bị bán hết để trả nợ, vậy mà vẫn chẳng thấm thoát vào đâu.
Đã từng cho là mình có xuất thân tốt, nhà có điều kiện, nhưng bây giờ trở nên trắng tay, nợ nần chồng chất
Lúc tan tiết, Cao Thanh Thu đi vệ sinh, nhìn thấy Hồ Tiểu Tri đang nói chuyện với Vũ Minh Hân.
Lúc trước Hồ Tiểu Tri ở trước mặt Vũ Minh Hân, là một con chó bám đuôi xu nịnh, nhưng giờ phút này lại một mặt ngạo mạn, "Nghe nói bây giờ cô phải đi tìm việc làm thêm rồi sao?”
Vũ Minh Hân cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Hồ Tiểu Tri khinh miệt nhìn Vũ Minh Hân, "Vũ đại tiểu thư lúc trước không phải là rất chanh xả sao? Nhà cô không phải nhiều tiền lắm sao! Không sợ trời không sợ đất! Còn nói xấu cô Dương. Sao bây giờ cô lại sa sút thành như vậy rồi hả?”
Nghe Hồ Tiểu Tri nhắc tới Dương Nhạc Linh, tay Vũ Minh Hân siết chặt lại.
Vũ Minh Hân không nói gì.
Từ khi nhà cô ta phá sản, một tháng này, cô ta trải qua cảm giác từ chín tầng mây rơi xuống địa ngục.
Lúc trước cô ta suốt ngày mua túi sách giới hạn, quần áo hàng hiệu, đủ loại phung phí, luôn cảm thấy mẹ mình cho quá ít tiền.
Nhưng mà bây giờ, chỉ là một bữa cơm bình thường cũng là cả một vấn đề với cô ta, hàng ngày cô ta đều phải chui rúc ở căn phòng thuê nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.