Chương trước
Chương sau
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Không trách cậu được, mình cũng có lỗi, ngày đó mình không nói giúp cho cậu.
Cao Thanh Thu không lên tiếng, nhắc tới cái đó, cô không biết nên nói cái gì, Lâm Vi có thể giúp cô, cũng có quyền không giúp cô.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu, cô vẫn coi Cao Thanh Thu là bạn, cũng không muốn bởi vì chuyện lần này mà sinh ra hiểu lầm, "Nếu mình nói mình không dám đứng trước đám đông, cậu có tin mình không?"
Cao Thanh Thu nhìn Lâm Vi, có chút ngoài ý muốn, "Thật sao?"
Khó trách Lâm Vi không thích kết bạn, cũng không thích tham gia các hoạt động, thì, là vì vậy?
Lâm Vi cúi đầu xuống, nhớ tới chuyện lúc trước, trong mắt có chút đè nén, " Lúc mình học tiểu học, có một lần cùng bố mình đi ra ngoài, ở trên xe buýt thấy có người trộm đồ, mình nói ra trước mọi người. Sau đó bố của mình vì chuyện này mà bị trả thù, bị giăng bẫy đẩy vào tù. Lúc ra tù, tính cách của bố mình trở nên rất cổ quái. Có một lần, mẹ mình ở bên ngoài giúp người khác, lúc trở về, bị bố mình biết được, họ cãi nhau ầm ĩ rồi sau đó ly hôn"
Nói đến đây Lâm Vi cười một tiếng,nhưng trong đáy mắt như có nước mắt sắp tràn ra.
Lâm Vi nhìn qua rất lãnh bạc, nếu như không phải là cô ấy nói ra, người khác khẳng định đều sẽ không nghĩ tới, thì ra cô ấy đã từng phải trải qua những thứ này.
Cao Thanh Thu nhìn sang Lâm Vi, có chút áy náy, "Xin lỗi, mình không cố ý hỏi đâu."
"Không sao." Lâm Vi cười một tiếng, "Đều đã qua rất lâu rồi, chẳng qua hiện tại, mỗi lần đứng trước đám đông, làm thế nào mình cũng không mở miệng được. Cho nên không có giúp cậu giải thích được, là mình có lỗi với cậu."
Lâm Vì vừa nói như thế, Cao Thanh Thu càng áy náy thêm, dù sao khi đó cãi nhau với Lâm Vi, cô đã trách cứ Lâm Vi không giúp mình giải thích.
Tháng tư, khí trời ấm lên rất nhiều.
Buổi chiều, lúc Cao Thanh Thu đi học xong về đến nhà,dì Ngô nói: "Tiểu Thu,cháu có chuyển phát nhanh này."
Chuyển phát nhanh?
Cao Thanh Thu đi tới, nhìn thấy một cái hộp giấy để ở nơi đó, trên đó viết tên và địa chỉ của cô.
Cô nhớ hai ngày trước biên tập viên của nhà xuất bản có liên lạc với cô,nói sẽ gửi cho cô sách mẫu. Côcó chút kích động cầm kéo mở chuyển phát nhanh ra, phát hiện bên trong quả nhiên là mười bản sách mẫu.
Dì Ngô nhìn cô, hỏi, " sao cháu mua nhiều sách như vậy, còn giống nhau hết nữa chứ?"
Cao Thanh Thu nhìn chỗ sách mẫu, tâm tình kích động không giấu được, "Đây không phải là cháu mua, là do cháu viết, nhà xuất bản gửi sách mẫu cho cháu xem trước."
"Cháu viết?" Lúc đầu,dì Ngô còn cho là mình nghe lầm, một hồi lâu mới phản ứng được.
Thanh Thu lại có thể viết sách!
"Vâng ạ." Cao Thanh Thu cầm điện thoại di động chụp ảnh, ngay lập tức gửi cho Hoa Ngọc Thành, "ông xã, sách của em gửi đến rồi, anh nhìn đi này?"
Cô cứ tưởng Hoa Ngọc Thành sau khi nhìn thấy ảnh sẽ khen cô, kết quả, chờ bao nhiêu lâu, anh lại không trả lời cô.
Cao Thanh Thu đi vệ sinh, lúc trở ra, nhìn thấy Hoa Châu Du tới,dì Ngô đang khoe với Hoa Châu Du: "Những quyển sách này đều là Tiểu Thu viết đấy! Con bé thật là lợi hại!"
Cao Thanh Thu hơi bối rối,tiến tới chào hỏi"chị."
Hoa Châu Du hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, không dám tin hỏi Cao Thanh Thu, "là em viết thật sao?"
Cao Thanh Thu gật đầu một cái, " Vâng ạ, nhưng mà em viết chưa ra trò trống gì cả!"
Nhìn thấy Hoa Châu Du dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn mình, Cao Thanh Thu càng lúng túng.
Đang lúc này, Hoa Ngọc Thành trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.