Chương trước
Chương sau
Liền ngay cả Đinh Cẩn cũng không tha cho Lâm Vi.
Nghĩ tới đây, Vũ Minh Hân vô cùng vui vẻ.
Cô ta vốn vô cùng buồn bực về truyện của Lâm vi, nhưng không nghĩ tới,chỉ dễ dàng như vậy liền xử lý được Lâm Vi rồi.
Thật đúng là một lũ ngu ngốc!
Cao Thanh Thu vốn không muốn nói chuyện, nhưng mà nhìn Vũ Minh Hân dường như rất quan tâm chuyện này, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kì lạ.
Cô nhìn Vũ Minh Hân, nói: "Lúc cô nói đến Lâm Vi, sao không nhìn lại bản thân mình? Cô cho là cô tốt đẹp lắm sao?"
Từ khi xảy ra chuyện của Lâm Vi, bây giờ Cao Thanh Thu chẳng thể tin ai.
Vũ Minh Hân cứng đờ, nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Cậu xem, gần đây mình cũng không có nhằm vào cậu mà, đúng không?"
"Không phải là không nhằm vào,mà là cô không dám thôi?" Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân một cái, đứng lên, đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với Vũ Minh Hân.
Trong lòng Cao Thanh Thu biết rất rõ: Nếu như bây giờ mình không phải là người nhà họ Hoa, được Hoa Ngọc Thành che chở, cũng không biết bị Vũ Minh Hân đã đạp cô dưới chân như thế nào.
Vũ Minh Hân nhìn bóng lưng của Cao Thanh Thu, coi thường hừ một tiếng.
Cô ta Không ưa bộ dáng hiện tại của Cao Thanh Thu một chút nào, rõ ràng lúc trước không có thứ gì, còn không phải là dựa vào việc gả vào Nhà họ Hoa sao, mới có địa vị như bây giờ, cũng không biết Cao Thanh Thu kiêu ngạo cái gì không biết!
Bởi vì hợp tác giữa hai nhà, Vũ Minh Hân lại tới nhà này, cho nên mọi người trong nhà cũng không nhằm vào cô ta nữa.
Những chuyện lúc trước cô ta đã làm với Cao Thanh Thu, mặc dù mọi người đều chán ghét, nhưng cô ta phát hiện ra một điều. Chỉ cần cô ta không nhằm vào Cao Thanh Thu,mọi người trong Nhà họ Hoa cũng sẽ không thèm động đến cô ta.
Chủ nhật, buổi chiều, Hoa Ngọc Thành trong thư phòng đọc sách, Cao Thanh Thu đi, cau mày.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Sao thế?"
"Vũ Minh Hân." Cao Thanh Thu có chút buồn bực nói: " hôm nay cô ta tới đây."
Không biết tại sao, coi như Vũ Minh Hân có tỏ ra thân thiện như thế nào, Cao Thanh Thu cũng không thể có thiện cảm với cô ta được.
Vừa nhìn thấy Vũ Minh Hân, liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, "Vũ Minh Hân là ai?"
Cao Thanh Thu "..."
Cao Thanh Thu không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành lại không nhớ đến Vũ Minh Hân.
Cũng đúng, Hoa Ngọc Thành bận rộn như vậy, đây chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt như Vũ Minh Hân?
Thấy vậy cô bèn giải thích cho Hoa Ngọc Thành: "Chính là bạn gái của Đinh Cẩn lúc trước đó,là bạn học của em, là cái người chuyên đi nói xấu, hãm hại em ý."
Cao Thanh Thu vừa nói như thế, Hoa Ngọc Thành mới nhớ ra.
Nếu nói người nào đối xử tốt với Cao Thanh Thu thì chưa chắc anh nhớ, nhưng còn những người đã từng bắt nạt vợ anh, anh đều ghi nhớ vô cùng rõ ràng.
Anh cau mày hỏi: "Làm sao, Đinh Cẩn lại mang cô ta về rồi hả?"
Nhìn Đinh Cẩn bộ dáng kia,chắc là lại thèm đòn chán cơm rồi!
Vừa mới ngoan ngoãn được một thời gian, hiện tại lại làm phiền lòng vợ anh.
Cao Thanh Thu giải thích nói: "Hình như nhà cô ta có một mảnh đất mà chúng ta đang cần, hôm qua, lúc em về, nghe thấy mẹ cô ta đang nói chuyện gì đó với mẹ, nói mảnh đất kia Nhà họ Dương cũng muốn mua."
"..." Nhắc tới mảnh đất kia, Hoa Ngọc Thành biết cô nói tới ai rồi, anh chỉ biết cha của Vũ Minh Hân, không biết mảnh đất kia còn có quan hệ với Vũ Minh Hân.
Anh nhìn Cao Thanh Thu, nói "Nếu cô ta dám giở trò,làm em cảm thấy khó chịu, em cứ đuổi cô ta ra ngoài."
Mặc dù ông xã đã nói như vậy, nhưng Cao Thanh Thu làm sao có thể thật sự ngang ngược như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.