Chương trước
Chương sau
Mặt của Cao Thanh Thu đỏ bừng.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, nói: "Em vốn dĩ là của anh rồi! Không tính."
Cô muốn tặng anh những thứ khác.
"..." Anh ý vị thâm trường nhìn cô một cái: "Thật sao?"
Cao Thanh Thu hơi sững sờ, anh hỏi vậy, không phải là muốn luôn lúc này đấy chứ?
Mẹ ơi, anh lại bắt đầu đùa bỡn lưu manh rồi!
Hoa Ngọc Thành buông điện thoại xuống, ôm cô vào trong ngực, "Đi ngủ."
Cao Thanh Thu bị anh ôm chặt trong ngực, thân mật hỏi: "Những ngày qua ở bên ngoài,anh có nhớ em không?"
"Thế em có nhớ anh không?" Anh không trả lời, ngược lại đem vấn đề ném sang cho cô.
"Còn lâu em mới thèm nhớ anh! Một chút cũng không có." Cô còn đặc biệt nhấn mạnh năm chữ cuối cùng.
Môi Hoa Ngọc Thành nhỏe cười, gật đầu: "Ừ, hai ngày trước gọi điện cho anh không phải em, mà là con heo con ngốc nghếch."
"Anh mới là heo ý." Cao Thanh Thu bất mãn trừng anh một cái, "không cho phép anh gọi em là heo,có phải anh bắt đầu chê em béo rồi có phải không."
"Được rồi, không chêu em nữa."
"..."
Cao Thanh Thu hiện tại có chút tan vỡ, bị chồng chê xấu, làm sao bây giờ?
Nhất định là vì gần đây anh dùng điện thoại nhiều, học mấy thói xấu trên mạng, lúc trước anh đâu có như vậy!
Chẳng lẽ là mình làm hư chồng mình rồi?
Xem ra sau này mình phải làm tấm gương tốt, để cho anh ít động vào điện thoại thôi.
-
Ngày hôm sau, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành trở về Nhà họ Hoa, cùng ba mẹ ăn cơm.
Bà Hoa nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Nghe nói mấy ngày nay con đi ra ngoài với bạn phải không?"
Hoa Ngọc Thành nói: "Chấn Đông về nghỉ phép,con tiếp đãi cậu ta mấy ngày."
Dù sao cũng là bạn thân chí cốt, anh ta về thăm sao có thể bỏ mặc.
"Vậy sao con không gọi nó về đây ở?" Bà Hoa nói: "lâu lắm rồi không thấy nó."
"Con sợ cậu ra đến đây mọi người không quen." Mỗi lần có người của nhà họ Ngôn đến đây, ba mẹ đều sẽ rất khách sáo, mọi người khó tránh khỏi có chút câu nệ.
Cho nên, Hoa Ngọc Thành không đem Chấn Đông qua đây.
"Cái thằng bé này..." Bà Hoa nói: "có phải nó chưa từng tới đây bao giờ đâu."
"Lần sau con gọi cậu ta tới."
Chấn Đông rất bận rộn, chờ lần sau cậu ta về, khéo khi mình còn có thể đứng dậy rồi ấy chứ?
Bà Hoa nhìn ra được, Hoa Ngọc Thành không muốn dính dáng quá sâu.
Dù sao hiện tại,Hoa Ngọc Thành đã xuất ngũ, sau này cũng sẽ không trở về nữa.
Bà gật đầu nói: "Được rồi."
Ăn cơm xong, Kỷ Minh Viễn tới, anh ta cùng Hoa Ngọc Thành lên phòng nói chuyện riêng.
Anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Hôm qua tôi đi tiễn Chấn Đông ra sân bay, cậu ta nhờ tôi chăm sóc cho cậu.Tôi Nhìn ra được, cậu ta rất lo lắng cho cậu."
Hoa Ngọc Thành ngồi đó không lên tiếng.
Kỷ Minh Viễn nhìn anh một cái, "Cậu còn chưa nói chuyện chân cậu với người nhà sao?"
Gần đây trị liệu hiệu quả rất tốt.
Nhưng mà trừ Kỷ Minh Viễn và Lý Sơn, ai cũng không biết chuyện này.
Hoa Ngọc Thành nói: "Sau này hãy nói."
"Cậu thật đúng là quá bình tĩnh." Kỷ Minh Viễn nói.
Nếu như đổi lại là người khác, phải ngồi xe lăn lâu như vậy, biết bản thân mình sắp đứng lên được, khẳng định đã sớm kích động đến mức nói cho tất cả mọi người.
Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn sàn nhà, lạnh nhạt nói: "Thật ra ngồi trên xe lăn nhìn thế giới cũng rất thú vị."
Kỷ Minh Viễn dừng một chút, kinh ngạc nhìn Hoa Ngọc Thành, "Cậu đang nói đến cái cô họ Dương kia ư?"
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.