Chương trước
Chương sau
Cô không dám tin nói: "Ông xã, sao anh lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua, đúng lúc thấy em, em tới nơi này làm gì?"
Công ty này mặc dù là của Hoa Ngọc Thành, nhưng cách tổng công ty của Hoa Ngọc Thành khá xa, bình thường công việc của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành không xen vào.
Nhưng mà Cao Thanh Thu hôm nay tới đây, là có chuyện cần bàn bạc với Tô Tề.
Bây giờ anh mới tan việc, liền bảo Lý Sơn lái xe thẳng đến nơi này để đón cô.
Cao Thanh Thu nói: "Tới bàn công việc, đây chính là công ty em ký hợp đồng."
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, "Như vậy sao?"
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng vui vẻ, "Anh tới thật đúng lúc! em đỡ mất tiền xe buýt."
Bây giờ là giờ tan tầm, trên xe buýt chật kín người,nếu đón taxi đi thẳng đến nhà họ Hoa chắc phải mất tiền ăn hai hôm của cô.
Lý Sơn kinh ngạc nhìn Cao Thanh Thu một cái, "Không phải cô dạo này kiếm được khá nhiều tiền sao?"
Tuy Cô là sinh viên, nhưng bây giờ tài khoản facebook kia khá nổi tiếng, một tháng kiếm được vài triệu là bình thường, nhất là có Tô Tề bên kia giúp cô quản lý hoạt động chắc cũng phải kiếm được mười, mười lăm triệu một tháng nếu phát triển thành công tài khoản cộng đồng kia thì còn kiếm được nhiều hơn nữa.
Vậy mà sao cô vẫn tiết kiệm như vậy.
Lý Sơn nói như vậy làm cho Cao Thanh Thu nhất thời cứng họng. Thật ra ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao, mặc dù kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại cảm thấy chỗ tiền đó không phải là của mình,lại giống như tiền ảo của trò chơi hơn, không có cảm giác chân thực một chút nào.
Một lát sau, cô mới mở miệng, "Tôi còn muốn kiếm tiền trả Ngọc Thành! Hơn nữa,học phí năm tiếp theo tôi muốn tự đóng."
Hoa Ngọc Thành ngẩn người.
Lý Sơn cũng cảm thấy không hiểu, "Tại sao? Bây giờ cô đã kết hôn với anh Hoa rồi cơ mà..."
Cao Thanh Thu hoàn toàn có thể dựa vào Hoa Ngọc Thành.
Nhưng mà, hiện tại, Cao Thanh Thu lại rạch ròi tiền bạc vô cùng rõ ràng với Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nói: "Tôi có tay có chân, có thể nuôi sống bản thân, không muốn gây thêm phiền phức cho Ngọc Thành nữa."
"Anh không sợ phiền phức." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cô nói ra những lời này làm cho anh cảm thấy rất xa lạ.
Rõ ràng bọn họ đã quan hệ thân mật đến như vậy, nhưng cô lại chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận là vợ của anh.
Khả năng ở trong mắt cô, hôn nhân của bọn họ, cũng chỉ là một giao dịch sẽ có ngày kết thúc?
Nói không chừng một lúc nào đó cô sẽ rời xa anh.
Suy nghĩ chợt hiện lên này làm cho tâm tình của Hoa Ngọc Thành đột nhiên có chút phiền não, anh cũng không nói ra được là tại sao.
Khi đó nói muốn cưới cô, chẳng qua là vì muốn làm khó cô.
Chiều chuộng cô, là bởi vì cô là vợ của anh.
Cảm thấy cô đáng yêu, là bởi vì so với Dương Nhạc Linh, cô chân thành hiền lành hơn, hiện tại, chỉ cần suy nghĩ sẽ có ngày cô muốn rời xa anh, anh liền có cảm giác rất khó chịu?
trong lòng Hoa Ngọc Thành không vui, ngay cả Lý Sơn cũng cảm thấy.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, nói với Cao Thanh Thu: "Thật ra thì, phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông cũng không có gì là xấu."
Cao Thanh Thu nói: "Nếu có thể tự nuôi sống bản thân, tôi không muốn dựa vào bất cứ người nào cả!"
Những lời này của cô hoàn toàn là lời từ đáy lòng, Cao Thanh Thu cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, Cô chưa từng thấy được mấy người đàn ông đáng để phụ nữ dựa dẫm.
Cho nên cô đã sớm hình thành tư tưởng: Ở trên đời này, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất!
Hoa Ngọc Thành mở cửa sổ xe, nhìn đèn đường, không lên tiếng.
Buổi tối, lúc ăn cơm, trừ Cố Trường Bình,cả nhà đều tụ họp đông đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.