Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cô gần hơn, Hoa Ngọc Thành mới hài lòng tiếp tục công việc.
Cũng không lâu lắm, thư ký mang nước uống vào cho bọn họ,nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn đang làm việc, mà Cao Thanh Thu thì đang si mê nhìn chằm chằm bộ dáng làm việc của Hoa Ngọc Thành.
Trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, một màn này thoạt nhìn đặc biệt ngọt ngào.
Cao Thanh Thu nhìn thấy nước đặt ở trước mặt mình, hướng về phía chị thư kí nói cảm ơn, chị thư kí sửng sốt một chút, ngay sau đó cười tươi đáp lại Cao Thanh Thu
Trời ạ!
vị phu nhân Hoa tổng này, thật dễ gần!
-
Sáu giờ tối, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành về tới nhà họ Hoa, bà Hoa đã nấu xong cơm tối, Cao Thanh Thu đi rửa tay, ra dùng cơm, Hoa Châu Du cùng Đinh Cẩn cũng được gọi đến.
Bà Hoa nhiệt tình giúp Cao Thanh Thu gắp thức ăn, "Tiểu Thu, ăn nhiều một chút. Mẹ thấy gần đây hình như con gầy đi đấy?"
"Không đâu ạ!" Cao Thanh Thu nói: "con còn lên hai cân đấy."
Bà Hoa cười hiền từ đáp: "phụ nữ phải có đã có thịt một chút mới được."
"Sợ lúc con béo tròn rồi mọi người lại chê con xấu cho mà xem."
"Nói lời ngốc nghếch gì đấy?" Bà Hoa nghiêm túc nói: "Ở trong nhà này, ai dám ghét bỏ con?"
"Cảm ơn mẹ."
Cao Thanh Thu nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, cảm giác hạnh phúc thăng hoa.
Mỗi lần trở lại, bà Hoa đều làm cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, thật sự rất vui vẻ.
Bà Hoa nhìn một cái Đinh Cẩn ngồi ở bên cạnh Hoa Châu Du, hỏi: "bà nghe nói cháu chuyển tới nhà cậu cháu ở à?"
Đinh Cẩn lễ phép nói: "cháu qua ở hai ngày, nơi đó cũng khá gần trường học."
"Cháu không có bắt nạt Tiểu Thu đấy chứ?" Bà Hoa rất lo lắng, bởi vì lúc Cao Thanh Thu mới tới, Đinh Cẩn chung quy thường hay bắt nạt cô, cho nên bây giờ, ở trong mắt bà Hoa, Đinh Cẩn chính là người xấu.
Đinh Cẩn phát hiện, hắn bây giờ ở trong mắt người nhà, đã thành kẻ chỉ biết bắt nạt Cao Thanh Thu ngây thơ vô tội.
Hắn nhìn Cao Thanh Thu một cái, ánh mắt phức tạp.
Bà Hoa nói: "cháu nhìn Tiểu Thu làm cái gì? Chỉ nhìn thôi đã biết cháu không có ý gì tốt, bà phải bảo ông ngoại cháu dậy cho cháu một bài học mới được.
"..."
Trong lòng Đinh Cẩn rất ủy khuất, không muốn nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm.
Cao Thanh Thu nhìn thấy hắn như vậy, nhớ tới hắn gần đây thật sự khá ngoan ngoãn, thay hắn giải thích: "Có Ngọc Thành bên cạnh con, còn ai dám bắt nạt con chứ!."
"Không có là tốt rồi." Bà Hoa nói: "Nếu có, con cũng đừng bao che cho nó làm gì. Thằng nhóc này hồi bé còn ngoan ngoãn, càng lớn càng chẳng ra gì."
"..."
Bà Hoa hỏi chuyện của Đinh Cẩn xong, ánh mắt rơi vào trên người Hoa Châu Du, "Trường Bình lại đi rồi hả?"
Hoa Châu Du đáp một tiếng, "ở Thủ đô có một số việc, anh ấy phải qua xử lý ạ."
"Con làm sao mà mặt mày ủ dột thế kia? Ai chọc giận con rồi hả?" Bình thường Hoa Châu Du nói rất nhiều, rất biết điều chỉnh bầu không khí, hôm nay lại vô cùng an tĩnh, rất trầm mặc, thoạt nhìn, giống như tức giận ai đó.
Hoa Châu Du nghe bà Hoa hỏi xong, mới ngẩng đầu lên, "Hôm nay con đi gặp Dương Nhạc Linh."
Nhắc tới cái tên này, mọi người đều sững sờ, bầu không khí đang ấm áp, trong nháy mắt lạnh xuống.
Hoa Châu Du nói tiếp: "con đang hối hận, ban đầu bị mù mắt hay sao mà giới thiệu cô ta cho Hoa Ngọc Thành. "
Một người làm ra chuyện sai lầm, nếu biết hối cải, vậy còn tốt. Nhưng đằng này, Dương Nhạc Linh lại thản nhiên coi việc cô ta làm là việc hiển nhiên, không mảy may áy náy.
Giống như chuyện cô ta đào hôn, chẳng qua là vì Hoa Ngọc Thành tàn tật mới tạo thành, không có chút quan hệ nào với cô ta cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.