Chương trước
Chương sau
Lúc trước khi Cao Thanh Thu trang điểm trong phòng nghỉ, Trương Tâm Dao cùng Hồ Tiểu Tri đều ở đây.
Hồ Tiểu Tri hỏi: "Lâm Vi đi đâu rồi nhỉ?"
Lúc ăn cơm, ba người bọn họ cùng ăn, kết quả ăn uống xong liền không thấy Lâm Vi.
"Không biết." Trương Tâm Dao không có chú ý cái này, chẳng qua là cầm điện thoại chơi game.
"Cao Thanh Thu lúc nào mới tới?" Hồ Tiểu Tri ngồi xuống, "Nếu không chúng ta đi về trước đi."
"Đợi cô ấy xong việc nhất định sẽ tới, chúng ta đợi cô ấy một lúc, dù gì cũng phải chào hỏi rồi mới về chứ." Không nói tiếng nào liền đi, một chút lịch sự cũng không có.
Hồ Tiểu Tri chỉ có thể ngồi xuống đợi.
Cao Thanh Thu theo Hoa Ngọc Thành tới, đi tới cửa phòng nghỉ của phù dâu, muốn đi vào, lại nghe thấy âm thanh của Hồ Tiểu Tri, "cậu nói xem, Cao Thanh Thu nghĩ như thế nào vậy, lại có thể gả cho một người đàn ông ngồi trên xe lăn."
"Cậu nói bậy bạ cái gì thế?" Trương Tâm Dao ngẩng đầu lên nhìn Hồ Tiểu Tri một cái.
"Cũng không phải là tớ nói linh tinh." Hồ Tiểu Tri có chút không phục, "Lúc ăn cơm cậu không phải là không nghe thấy, những người đó đều đang nói. Nói Cao Thanh Thu là vì tiền mới lấy chú già tàn phế kia. Khó trách Cao Thanh Thu bình thường ra tay hào phóng như vậy,chỉ mua một cái điện thoại cũng mấy chục triệu. Hơn nữa lần trước mời tớ cùng Lâm Vi ăn cơm, một bữa cơm gần hai triệu đấy, bằng cả một tháng sinh hoạt phí của tớ luôn."
Cô ta vốn đang cho là,nhà Cao Thanh Thu giàu giống như Vũ Minh Hân, lại không nghĩ rằng, tiền của cô lại do bám víu, bán thân.
Nhất thời cảm thấy Cao Thanh Thu thật bẩn thỉu.
Rõ ràng nhà Cao Thanh Thu rất nghèo, chỉ dựa vào người đàn ông có tiền, mới trở mình được.
Đáng tiếc người ta là bởi vì tàn tật mới cưới Cao Thanh Thu đấy!
Cao Thanh Thu đứng ở ngoài cửa, nghe được lời của Hồ Tiểu Tri, không nhịn được nắm chặt quả đấm.
Lần trước cô mời Lâm Vi cùng Hồ Tiểu Tri ăn cơm, đó là bởi vì cô kiếm được tiền từ Facebook,. Nhất thời cao hứng nên muốn mời bạn cùng phòng ăn bữa cơm.
Mặc dù Hoa Ngọc Thành cho cô tiền, nhưng trừ phi cấp bách, cô mới lấy ra dùng tạm.
ngay cả ban đầu ba mẹ của Hoa Ngọc Thành cho cô lì xì gặp mặt, đến bây giờ cũng y nguyên chưa từng động vào.
Chứ đừng nói phung phí tiền của anh.
Làm sao cũng không nghĩ tới, nguyên lai, ở trong mắt Hồ Tiểu Tri, mình lại hèn hạ như vậy?
...
"Thanh Thu." Lâm Vi lúc trở về, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở cửa, "cậu xong việc rồi sao?"
Cao Thanh Thu khắc chế tâm tình của mình, nhìn về phía Lâm Vi, "Ừm."
Lâm Vi nói: "mình hẹn Tả Dục cùng nhau chơi game, nên tới nói với cậu một tiếng mình đi trước."
"Được." Cao Thanh Thu nói: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi."
Vốn là cuối tuần được nghỉ, nhưng Lâm Vi vì giúp cô, sáng sớm phải thức dậy.
"Tân hôn hạnh phúc." Lâm Vi cười một tiếng, đẩy cửa vào trong, tạm biệt Hồ Tiểu Tri.
Rất nhanh, ba người liền cùng đi ra.
Hồ Tiểu Tri nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói: "Thanh Thu, mình về trước nhé."
Cao Thanh Thu đáp một tiếng, Hồ Tiểu Tri cũng chẳng thèm nhìn lại Cao Thanh Thu, nhanh chóng rời đi.
Cô ta bình thường cùng Cao Thanh Thu thân thiết cực kì, luôn lấy lòng cô.
Nhưng mà, từ khi nhìn thấy Cao Thanh Thu lấy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn xong, thái độ của cô ta liền thêm mấy phần ghét bỏ.
Mặc dù không có biểu hiện ra, nhưng một người nếu như ghét bạn, bạn chắc cũng cảm giác được.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của Hồ Tiểu Tri, có một loại cảm giác trong lòng nguội lạnh.
Lâm Vi cùng Hồ Tiểu Tri cùng đi, Trương Tâm Dao đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, " Hồ Tiểu Tri là bạn cùng phòng của cậu sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.