Chương trước
Chương sau
Một nụ hôn bá đạo, cuồng nhiệt trên môi của cô.
Hừ, cô cần phải trả giả!
Đầu lưỡi của anh dò vào trong, đây là một nụ hôn tràn đầy tính dục khát khao, thân thể của cô từ từ ở dưới người anh trở nên căng thẳng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, biết rất rõ anh không lên được, nhưng, lúc bị anh hôn, Cao Thanh Thu vẫn có một loại cảm giác sắp sửa bị anh ăn sạch sẽ.
Lúc anh buông cô ra, Cao Thanh Thu cả người đều là mềm nhũn, cô mềm nhũn ở trên giường, cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền con, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ngoắc ngoắc khóe miệng, " tiếp tục nói cho anh nghe một chút, hai người đàn ông là thế nào làm chuyện gay chứ?"
"Ây..." Mặc dù anh đang cười, nhưng Cao Thanh Thu không giải thích được từ trong ánh mắt của anh đánh hơi được nguy hiểm. Đôi mắt lớn chuyển động, nói sang chuyện khác, "Chúng ta vẫn là nên thảo luận xem tối nay ăn cái gì đi?"
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Nhưng tôi cảm thấy hứng thú đối với chủ đề trước đó hơn."
"Ha ha..." Cao Thanh Thu cười xấu hổ vô cùng, "Đâu có đâu có, vẫn là ăn thú vị hơn."
Hoa Ngọc Thành nhéo một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, coi như cô thông minh.
"tôi nghe Lý Sơn nói, em ở trong trường học gặp phiền toái?"
Cao Thanh Thu nhìn anh, biết anh nói là chuyện trên diễn đàn. Nói: "Lý Sơn nhanh như vậy đã biết rồi sao?"
"Tên kia là ai?" Hoa Ngọc Thành hỏi.
Cao Thanh Thu giải thích: "Chính là một người không cẩn thận đụng vào người em, kết quả bị người khác chụp ảnh, đã không sao nữa rồi."
"Không cẩn thận?" Hoa Ngọc Thành đối với cái này tràn đầy hoài nghi, nếu như chẳng qua là không cẩn thận, làm sao có thể như thế vừa vặn bị người khác chụp được?
Cao Thanh Thu nói: "Chuyện này đã qua rồi."
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, ôn nhu hôn nhẹ một cái lên trán cô, bảy phần cưng chiều, hai phần thương tiếc, còn có một phần tự trách, "Loại chuyện này tại sao không ngay lập tức nói cho anh biết?"
Anh phát hiện, Cao Thanh Thu có bất kỳ chuyện gì vui vẻ, đều sẽ ngay lập tức cùng anh chia sẻ.
Nhưng mà, gặp phải chuyện không vui, cô liền sẽ giấu anh, một mình chịu đựng hết thảy.
Loại tính này, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, làm cho anh có vài phần bất đắc dĩ.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Chuyện này đã giải quyết xong rồi mà."
Tả Dục giúp cô một lần, làm cho cô thiếu nợ Tả Dục một ân huệ.
Hoa Ngọc Thành nói: "anh biết, là tiểu tử nhà họ Tả kia giúp em."
Cao Thanh Thu rất là kinh ngạc, "chú ngay cả cái này cũng biết?"
Còn có cái gì mà Hoa Ngọc Thành không biết không?
Dù sao những thứ này, đều là chuyện hôm nay phát sinh.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: "Làm sao, nếu như tôi không biết, em có phải là lại dự định lừa gạt tôi không?"
Cao Thanh Thu giải thích: "Cái đó... Em chỉ là sợ chú hiểu lầm."
"Nhưng mà tôi càng không thích người khác gạt tôi." Anh nghiêm túc nhìn Cao Thanh Thu, "Thanh Thu, tôi cảm thấy em không ngoan rồi."
"Em thật sự rất ngoan mà!" Cao Thanh Thu quẫn bách, cô cảm giác anh đang coi cô là trẻ con mà dậy dỗ. Cô giọng ôn nhu dụ dỗ lại: "Lần sau em cái gì cũng nói cho chú, được không?"
"Định lừa tôi sao?" Hoa Ngọc Thành đối với lời nói của cô tràn đầy hoài nghi.
Cao Thanh Thu rất bất đắc dĩ, anh thích bắt nạt cô rồi, lại không tin cô.
"Em đang nói nghiêm túc, có được hay không?"
Hai người nói chuyện một hồi, Lý Sơn liền đến gõ cửa, "Ngài Hoa, có điện thoại của ngài."
"Cầm vào đây!" Hoa Ngọc Thành ngồi dậy, Lý Sơn rất nhanh liền đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy hai người đều ở trên giường, luôn cảm thấy có chút lúng túng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.