Chương trước
Chương sau
Vũ Minh Hân trợn mắt nhìn Cao Thanh Thu, trong lòng giận đến muốn đánh người.
Hồ Tiểu Tri đứng ở một bên, nhìn hai người như muốn đánh nhau, chuẩn bị rời đi.
"Hồ Tiểu Tri." Nhưng không nghĩ, Cao Thanh Thu đột nhiên gọi cô ta lại.
Hồ Tiểu Tri nhìn Cao Thanh Thu, cô ta gần đây phát hiện, Cao Thanh Thu không phải là một người dễ trêu chọc, hơn nữa trong nhà hình như rất giàu, lại quen biết Tả Dục, thật không dám cùng Cao Thanh Thu tranh cãi, chẳng qua là dừng lại hỏi Cao Thanh Thu tại sao.
Cao Thanh Thu nói: "cậu không muốn biết, lần trước chuyện cậu và Vũ Minh Hân nói xấu Lâm Vi và huấn luyện viên Lưu, là ai bán đứng cậu sao?"
Hồ Tiểu Tri hơi sững sờ, nhìn Cao Thanh Thu, "Có ý gì?"
Chuyện này không phải là Cao Thanh Thu nói sao?
Nhưng là bây giờ Cao Thanh Thu đột nhiên đề lên cái đề tài này...
Cao Thanh Thu nhìn về phía một bên Lâm Vi, đối với Lâm Vi nói: "mình nói, cậu khả năng sẽ không tin, không bằng mình để cho Lâm Vi nói cho cậu biết?"
Quen biết Lâm Vi có một đoạn thời gian, Cao Thanh Thu biết, Lâm Vi là một người thực tế, cũng sẽ không nói dối.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu một cái, nghe được lời của Cao Thanh Thu, đã hiểu được, nói lần trước người nói xấu, không chỉ là Hồ Tiểu Tri.
Lâm Vi mở miệng nói: "Không phải là Cao Thanh Thu."
"..." Lâm Vi nói những lời này, làm cho Hồ Tiểu Tri không nhịn được nhìn về phía Vũ Minh Hân, không phải là Cao Thanh Thu,thì đó chính là Vũ Minh Hân rồi?
Có thể, Vũ Minh Hân là bạn tốt của cô ta a! Bình thường đối với cô ta tốt như vậy, sao lại thế...
Vũ Minh Hân bị phơi bày, cảm thấy không chối cãi được gì, bèn tức giận mà nói: "Là tôi nói thì thế nào? Ai bảo cậu ở sau lưng nói xấu người khác!"
"Cậu nói cái gì?" Hồ Tiểu Tri ủy khuất nhìn Vũ Minh Hân, "Khi đó rõ ràng là cậu..."
"Là tôicái gì?" Vũ Minh Hân không khách khí chút nào cắt dứt lời của Hồ Tiểu Tri, "cậu không phải đang muốn nói, là tôi nói trước sao?"
"Mình..." Hồ Tiểu Tri người này lá gan thật nhỏ, miệng cũng không phải là rất biết nói, bị Vũ Minh Hân vừa tranh cãi như vậy, trong lúc nhất thời, cũng không biết phản bác thế nào.
Làm sao cũng không nghĩ tới, Vũ Minh Hân lại là một người như thế.
Rất nhanh, Vũ Minh Hân liền chạy ra ngoài.
Hiện tại trong phòng ba người đều ghét cô ta, cô ta cũng không muốn ở lại chỗ này tự chuốc nhục nhã.
Cũng may cô ta cũng không phải là thật tâm coi Hồ Tiểu Tri là bạn bè, cũng không có cái gì là đau lòng.
Vũ Minh Hân vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh lại, Hồ Tiểu Tri đứng ở nơi đó, cảm thấy có chút ủy khuất, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Cao Thanh Thu cũng không muốn an ủi cô ta, đi tới một bên ngồi xuống, bận rộn chuyện của mình.
Có thể là bởi vì nguyên nhân của Đinh Cẩn, thế cho nên hiện tại, cô không có chút nào thích loại này bị Vũ Minh Hân lừa, liền đứng đội Vũ Minh Hân.
Hồ Tiểu Tri đi tới, nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, thật có lỗi với cậu, trước là mình hiểu lầm cậu rồi."
Cô ta cũng là bị Vũ Minh Hân mới vừa hơi oan uổng như vậy rồi, mới phát hiện, Vũ Minh Hân là một người quá đáng biết bao nhiêu!
Vũ Minh Hân lúc trước, cũng là như vậy oan uổng Cao Thanh Thu sao?
Cô ta cùng Vũ Minh Hân không giống nhau, rất để ý ý nghĩ của người khác, dùng lời nói đơn giản dễ hiểu, chính là không có nhóm là không thoải mái.
Bây giờ bị Vũ Minh Hân bỏ rơi, cô ta dĩ nhiên muốn cùng Cao Thanh Thu cùng Lâm Vi tạo quan hệ tốt.
Cao Thanh Thu nhìn Hồ Tiểu Tri, "Vũ Minh Hân không phải là đã nói với cậu, tôi thích cướp bạn trai người khác sao? Cậu liền không sợ em cướp bạn trai của cậu sao?"
"Làm sao có thể chứ?" Hồ Tiểu Tri nói: "Vũ Minh Hân nhất định là nói bậy bạ. Cô ta thật là quá đáng! Làm hại mình trước đều bị cô ta lừa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.