Chương trước
Chương sau
Mặc dù là câu hỏi, nhưng cô chẳng qua là như muốn giãi bày nỗi lòng, loại thời điểm này, cô chỉ là muốn tìm một người, nói hết những chuyện không vui trong lòng mình
Hoa Ngọc Thành một mực không có nói chen vào, chẳng qua là lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Mãi đến khi cô lặng yên, Hoa Ngọc Thành mới hướng về phía cô hỏi, "Nói xong rồi?"
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, gật đầu một cái, chỉ là, vì cái gì, ánh mắt của anh... Thoạt nhìn thật giống như đang không vui?
Hoa Ngọc Thành dĩ nhiên đang không vui!
Anh nhìn Cao Thanh Thu, cũng không định liền như vậy bỏ qua cho cô, "Mới vừa ở rồi dưới nhà, em vừa nói, em không lấy anh nữa phải không?"
"..."
Cao Thanh Thu không nghĩ tới, anh lại nhớ dai đến vậy.
Cô ho một tiếng, nói: "Em chỉ là tùy tiện nói một chút, chú sao lại tưởng thật rồi?"
"Xác định chẳng qua là tùy tiện nói một chút?" Hoa Ngọc Thành tràn đầy hoài nghi nhìn ánh mắt của Cao Thanh Thu.
Nếu quả như thật để cho Bà Cao cầm đến tiền, lấy tính cách của Cao Thanh Thu, khả năng thật sự sẽ làm ra chuyện hủy hôn này thật.
Cao Thanh Thu ôm lấy cánh tay của Hoa Ngọc Thành, "Em sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."
Dưới tình huống đó, cô là bất đắc dĩ mới nói như vậy.
Đây là mẹ của cô, bất luận là ai trong Nhà họ Hoa, đều sẽ nể mặt cô mà sẽ không cử xử quá mức.
Cho nên, chỉ có tự cô tới xử lý mới được.
Hoa Ngọc Thành mặt mày kiêu ngạo, cũng không lên tiếng.
Anh cũng không phải là dễ dỗ ngọt như vậy!
Cao Thanh Thu lấy lòng nói: "chú ơi, đừng giận em nữa mà! Chú biết em là đang nói đùa thôi mà."
"..." Hoa Ngọc Thành ngược lại là nhẫn chịu được, chính là không nói chuyện với cô.
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, hung dữ uy hiếp nói: "chú mà còn không để ý đến em, em hôn chú bây giờ!"
Hoa Ngọc Thành: "..."
Cao Thanh Thu nói những lời này, làm cho anh thiếu chút nữa ngã ngửa.
Cô là một cô gái, làm sao lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những câu này mà không thẹn thùng?
Một giây kế tiếp, Cao Thanh Thu đã ngẩng đầu lên, tại trên gò má của anh hôn một cái.
Đôi môi Mềm mại, chẳng qua là ở trên mặt của anh nhẹ chạm một cái, lại làm cho trong lòng anh nhảy nhót rộn lên.
Cao Thanh Thu hôn Hoa Ngọc Thành xong, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Muốn để cho em hôn chú thì cứ nói thẳng đi!"
Hoa Ngọc Thành bị cô vạch trần, nhưng mà, là đàn ông, làm sao có thể thừa nhận là mình đang lừa gạt để cô ấy hôn dỗ ngọt mình chứ?
Anh ra giọng người lớn: "Trễ lắm rồi, đi tắm rửa đi còn đi ngủ."
"Ồ." Cao Thanh Thu nhìn anh, "Cho nên, chú không giận em nữa nhé?"
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, "Lần này bỏ qua cho em, nếu có lần sau nữa..."
"Sẽ không có lần sau." Cao Thanh Thu nghiêm túc thề thốt, bảo đảm nói: "Coi như chú đuổi em đi,em cũng sẽ không đi! Vậy em đi tắm nhé?"
"Đi đi." Nghe được cam đoan của cô, Hoa Ngọc Thành tâm tình tốt lên không ít,nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng cao ngạo.
Cũng may Cao Thanh Thu đã quen anh như vậy, vào cửa, cầm quần áo, tiến vào phòng tắm.
Nhìn cô khôi phục như bình thường vui sướng hân hoan, Hoa Ngọc Thành mới yên tâm một chút.
-
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người ngồi trong phòng ăn ăn điểm tâm, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nghĩ đến mình chẳng mấy chốc sẽ gả cho anh, còn có chút khẩn trương.
Hoa Ngọc Thành phát hiện Cao Thanh Thu đang nhìn trộm anh, hỏi: "Trên mặt tôi dính gì à?"
"Không có ạ." Cao Thanh Thu nhìn khuôn mặt anh tuấn anh, bị anh bắt được, cô không thèm nhìn lén, mà là đổi thành quang minh chính đại mà nhìn, "chú đẹp trai như vậy, em nhìn một chút thì làm sao?"
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô gái da mặt hơi dày này của mình, bưng nước lên uống một hớp. Hết cách với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.