Chương trước
Chương sau
Hoa Ngọc Thành vuốt đầu cô, cưng chiều nói: “"Lần sau chị ấy còn bảo em làm những việc như thế này, em cũng đừng nghe lời mà làm. Chị ấy rất thích làm chuyện dằn vặt như vậy, cũng không biết lấy được đơn thuốc từ đâu ra, bị người ta lừa đảo kê cho."
"Lừa đảo á?" Cao Thanh Thu không thể tin được, thấy chị ấy nói trịnh trọng nghiêm túc như vậy, cô còn tưởng rằng rất đáng tin cậy nữa cơ.
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "Tất nhiên rồi! Tôi uống đều bị ói ra, không chút tác dụng nào cả... Lần sau em còn bưng tới thì thay tôi uống luôn đi!”
Vừa nghe để cho bản thân tự uống, Cao Thanh Thu vội lắc đầu, "... Đắng lắm, em không muốn uống đâu."
Mặc dù cô tham ăn, nhưng vô cùng sợ đắng, cũng vô cùng chán ghét thuốc bắc.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, Hoa Ngọc Thành cười cười, trách móc: "Vậy em cũng nhẫn tâm đưa tôi uống? thật uổng công thương em!"
"..." Bị anh nói như vậy này, Cao Thanh Thu cũng cảm thấy mình giống như hơi vô lương tâm. Cô nói: “Được rồi, lần sau em không bưng lên nữa."
Lúc này Hoa Ngọc Thành mới thỏa mãn gật đầu, cầm chén để vào tay cô, "Cầm chén đi đi, trả lại cho em đó."
Hoa Châu Du đang chờ tin tức ở dưới lầu, nhìn thấy Cao Thanh Thu bước xuống, vội vàng hỏi: "Sao rồi? chú ấy uống chưa?"
"Không có." Cao Thanh Thu lắc đầu, "chú nói thuốc này uống không có hiệu quả gì, sau này đừng nấu cho chú nữa."
"Chú ấy chưa uống làm sao sẽ biết thuốc này không có hiệu quả? Em không khuyên chú ấy à?" Hoa Châu Du nhíu mày, vốn tưởng Cao Thanh Thu bưng đi sẽ có thể làm nên chuyện!
Cao Thanh Thu nói: "Em có khuyên nhưng chú không có nghe."
Không chỉ không nghe, còn dạy dỗ cô một trận.
Mặc dù không muốn làm mất lòng Hoa Châu Du, nhưng cô càng không muốn khiến chú không vui.
Hoa Châu Du nói: "chú ấy thật là khó chiều."
Cao Thanh Thu nhịn không được bênh nói: "Thuốc quá đắng, em ngửi sơ cũng chịu không được, vẫn là đừng để chú uống."
"Chị cũng không phải vì tốt cho chú ấy mới làm vậy sao?" Hoa Châu Du cảm thấy tấm lòng của mình đều bị uổng phí, "Nếu chú ấy còn chưa khỏe lại, các em cùng không thể sống mà không sinh con cái? Em không để ý nhưng cha mẹ để ý đó."
Lại đề cập đến chủ đề này nữa...
Cao Thanh Thu nói: "Tuổi em còn nhỏ, không vội mà."
cô còn chưa thi đại học, không thể ngay lập tức sinh con đẻ cái nha!
Hoa Châu Du nhìn dáng vẻ thành thật của Cao Thanh Thu, nở nụ cười, "Được, em đi nghỉ ngơi trước! Chị suy nghĩ vài cách nữa xem sao.
"Vài cách nữa?" Cao Thanh Thu luôn cảm thấy có chút bất an.
Hơn nữa, cô làm sao lại cảm thấy chị ấy tìm được các biện pháp đều là lừa cô nhảy “hố” của chị?
Hoa Châu Du nhìn giờ giấc, "Đến lúc đó rồi nói cho em, hôm nay chị phải đi về, con chị tiễn cái cô Vũ Minh Hân đi đến giờ còn chưa quay lại, cũng không biết là đang làm gì, chị đi tìm nó cái đã!"
Nghe về Vũ Minh Hân và Đinh Cẩn, Cao Thanh Thu không lên tiếng nữa.
Nhưng mà không ngờ Đinh Cẩn đối xử tốt với Vũ Minh Hân vậy. Ngay cả khi biết Vũ Minh Hân vu khống cô, hắn vẫn cùng Vũ Minh Hân ở bên nhau?
Cao Thanh Thu đi lên lầu, Lý Sơn đang cùng Hoa Ngọc Thành nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên, sợ quấy rầy đến bọn hắn, cho nên trốn vào trong phòng tắm nghe.
"Chị, ngày mai có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi!" là Cao Thanh Đức gọi đến.
Mặc dù có ý kiến đối cha mẹ, nhưng là Cao Thanh Đức đối với cô rất tốt.
Thái độ Cao Thanh Thu cũng tốt nói: "em đang ở Kinh Châu sao?"
"Ừm, chiến đội chúng em có cuộc tranh tài offline..."
"thi đấu xong rồi hả?"
"Đừng nói nữa, vòng thứ hai thua rồi." Cao Thanh Đức nói: "Chị còn không mời đứa em yêu quý của chị đi ăn một bữa cơm để an ủi hả? Chúng ta đã thật lâu không gặp mặt rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.