Chương trước
Chương sau
Vậy cũng tốt, tránh được mọi sự dính líu không minh bạch với cậu ta, xảy ra chuyện gì đến lúc đó truyền đi, chẳng những khiến cô khó chịu, còn không giữ được thể diện cho chú.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành vừa mới an vị trong phòng khách, đã thấy Vũ Minh Hân tới rồi, là quản gia dẫn cô ta tiến vào.
Vũ Minh Hân là bạn gái Đinh Cẩn, xuất hiện ở đây cũng không ngoài suy đoán của Cao Thanh Thu.
Thế nhưng, vẻ mặt Đinh Cẩn cũng là đầy mơ hồ: Gần đây cậu ta cũng không hẹn Vũ Minh Hân!
Quản gia đi tới, nói: "Cô Triệu tới rồi ạ."
Tất cả mọi người trong phòng khách đều đồng loạt nhìn về phía Vũ Minh Hân, Vũ Minh Hân lễ phép đi tới, chào hỏi: "Ông ngoại, bà ngoại, Chú Hoa..."
Cô ta mỉm cười nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, được Hoa Ngọc Thành mời tới, cô ta tỏ ra rất vinh hạnh, vì vậy, nụ cười trên mặt cũng rất tươi.
Cao Thanh Thu không nói gì, chỉ là thầm đánh giá Vũ Minh Hân, luôn cảm thấy Vũ Minh Hân hôm nay rất khác, cô ta đã gặp được chuyện tốt gì sao?
"Ngồi đi!" Người nói là Bà Hoa, vừa khéo léo vừa nhiệt tình.
Bà Hoa nhìn Vũ Minh Hân, không khỏi không thừa nhận, Vũ Minh Hân rất có lễ phép, nói chuyện, làm việc rất đều khéo léo.
Nhưng mà, đối với Vũ Minh Hân, làm thế nào cũng không thích nổi.
Vũ Minh Hân ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Đinh Cẩn, cô ta hôm nay tự tin rất khác thường, sau khi ngồi xuống, còn hướng phía Đinh Cẩn khẽ mỉm cười.
Đinh Cẩn căn bản không nghĩ tới Vũ Minh Hân đột nhiên sẽ tới đây, rất bất ngờ.
Hơn nữa, còn là cậu mời tới, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.
Sau khi Vũ Minh Hân ngồi xuống, Hoa Châu Du cũng từ đi ra trong phòng ăn.
Thấy Vũ Minh Hân, Hoa Châu Du mở miệng, "Tới rồi à!"
"Dì." Vũ Minh Hân tiếp tục mỉm cười.
Vẻ làm dáng này của cô ta khiến Cao Thanh Thu cảm thấy chán ghét — thật là muốn phơi bày bộ mặt thật của cô ta.
Hoa Châu Du đi tới, vốn là ngồi cạnh Đinh Cẩn chung một chỗ, hiện tại vị trí kia đã bị chiếm đoạt, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cạnh Cao Thanh Thu.
Vũ Minh Hân cảm giác được ánh mắt hết thảy người nhà này đều đang đặt trên người cô ta, cô ta đeo nụ cười, sống lưng ưỡn thẳng.
Hoa Châu Du hỏi: "Có biết hôm nay tại sao gọi cô tới không?"
"Không... Không biết." Mặc dù biết, nhưng Vũ Minh Hân vẫn là giả bộ vẻ thuần lương.
Hoa Châu Du cười một tiếng, lấy điện thoại ra mở album, để lên bàn: "Cái này cô biết không?"
Bởi vì biểu cảm của Hoa Châu Du quá mức nghiêm túc, Cao Thanh Thu cũng không nhịn được nhìn một cái, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái liền bị dọa giật mình...
Đây không phải ngày cô đi hợp lớp sao?
Trong hình, cô và Đinh Cẩn đứng nói chuyện ở hành lang trước cửa phòng rửa tay, chỉ là tấm hình này sao lại ở chỗ chị?
Trái tim Cao Thanh Thu nhảy pưng pưng, lại nhìn về phía người trong nhà, phát hiện vẻ mặt của mọi người không biết từ lúc nào, đều đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Phản ứng đầu tiên của cô, chính là Vũ Minh Hân...
Bọn họ đặc biệt gọi Vũ Minh Hân đến đây, là bởi vì chuyện này có liên quan đến Vũ Minh Hân?
Vậy nên, hình là do Vũ Minh Hân chụp lại?
Người phụ nữ xấu xa này...
Đinh Cẩn cũng nhìn thấy, cậu ta nhíu chặt mi ngồi ở đó, theo bản năng nhìn sang Cao Thanh Thu.
Vũ Minh Hân nhìn thấy tấm hình, làm ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới, Hoa Ngọc Thành không chỉ xem mấy tấm ảnh này một mình.
Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu một cái, cậu ta không nghĩ tới Vũ Minh Hân sẽ làm ra chuyện này.
Thế nhưng, đứng ở lập trường của cậu ta, cho tới bây giờ cậu ta cũng không muốn để Cao Thanh Thu làm mợ nhỏ của mình, cho nên vểnh môi, nói: "Tôi không biết."
Cậu ta cũng không giải thích cho Cao Thanh Thu.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.