Chương trước
Chương sau
Sớm biết như vậy thì nhân lúc chú còn chưa tới, ăn nhiều thêm một chút.
"Em còn là trẻ con sao? Ăn nhiều đến lúc bụng khó chịu cũng là em chịu đó." Anh xoa xoa đầu cô, giống như là trấn an, nói với dì Ngô: "Để lại cho cô ấy vậy."
"Được." Dì vội vàng lấy kem đi.
Cao Thanh Thu trợn mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, cực kỳ ấm ức. Cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn đó, khó chịu lắm biết không!
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng kia của cô, nhịn không được bật cười: "Ở đây không phải còn có bánh ngọt sao?"
Bánh ngọt thì không lạnh.
Cao Thanh Thu cầm trong tay cái muỗng, ăn bánh ngọn dì làm, trông vô cùng ngon lành.
Ngọt đến nỗi khóe mắt cô cũng cong cong.
Mẹ ơi, quá hạnh phúc!
Lý Sơn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng thế này: Cao Thanh Thu ngồi ăn bánh, Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Anh ta vốn cho rằng Hoa Ngọc Thành đi tìm Cao Thanh Thu là muốn cùng cô nói chuyện kia.
Kết quả...
Làm sao ngài Hoa lại bị hồ ly tinh Cao Thanh Thu này mê hoặc rồi cơ chứ?
Quên hết cả chính sự!
Anh ta đi tới, Cao Thanh Thu trông thấy, liền lễ phép chào hỏi: "Anh Lâm."
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, không nói gì, chỉ là nhìn về phía Hoa Ngọc Thành: "Ngài Hoa."
"Chuyện gì nói sau đi!" Hoa Ngọc Thành biết anh ta muốn nói gì.
Lý Sơn không thể làm khác, đành đứng một bên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cao Thanh Thu.
Thấy trong mắt Cao Thanh Thu chỉ có ăn, anh ta không nhịn được cười lạnh một tiếng: Cao Thanh Thu, gan cô cũng lớn đấy, chẳng lẽ cô cho rằng chuyện của cô Ngài Hoa còn không biết sao?
Trước còn dám nói láo không quen Đinh Cẩn.
Cũng khó trách Đinh Cẩn ghét Cao Thanh Thu như vậy!
Bây giờ, ngay đến anh ta cũng có chút ghét Cao Thanh Thu rồi.
Cao Thanh Thu cầm lấy cái muỗng của Hoa Ngọc Thành, múc cho anh một miếng, đút cho anh: "Chú, chú nếm thử cái này một chút đi, ngon lắm đó!"
Hoa Ngọc Thành nhìn cô đưa tới, mặc dù không thích lắm, nhưng cũng không từ chối ý tốt của cô, nuốt vào.
"Ngon chứ?" Cao Thanh Thu nói: "Thật sự rất ngon mà, lần sau tôi cũng muốn theo dì học một ít."
Lý Sơn nhìn dáng vẻ cô quyến rũ Hoa Ngọc Thành, hận không thể xông lên phơi bày bộ mặt thật của cô.
Lại nhìn về phía Hoa Ngọc Thành đang ngồi một bên, anh dường như rất hưởng thụ vẻ lấy lòng của Cao Thanh Thu.
Lý Sơn thật sự nghĩ không thông mà!
Ngài Hoa của anh ta hẳn không phải là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy, trước kia bao nhiêu phụ nữ sáp tới gần như vậy, anh cũng không có hứng thú.
Làm sao lại bị Cao Thanh Thu mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi?
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Sơn đứng bên ngoài phòng ăn, Cao Thanh Thu từ trong phòng ăn đi ra, thấy anh ta, liền đi tới trước mặt.
Lý Sơn sửng sốt một chút, nhìn Cao Thanh Thu, "Có chuyện gì?"
Cao Thanh Thu cười một tiếng: "Tôi làm gì sai sao?"
Hôm nay từ khi Lý Sơn xuất hiện, Cao Thanh Thu cũng cảm giác được có điều gì không đúng, cô chào hỏi Lý Sơn, anh ta cũng không đáp lại cô.
Cô đoán rằng mình có chỗ không đúng, khiến Lý Sơn mất hứng, cho nên mới lại hỏi rõ ràng.
Dẫu sao, Lý Sơn đối với cô cũng không tệ, Cao Thanh Thu không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác.
Lý Sơn nhìn dáng vẻ vô tội này của cô, diễn không tệ!
Anh ta nhìn Cao Thanh Thu: "Còn nhớ lúc cô vừa mới tới, tôi đã nói gì với cô chứ?"
"Ừ." Mặc dù anh ta nói rất nhiều, nhưng phần lớn Cao Thanh Thu đều nhớ. Cô nhìn Lý Sơn: "Sao?"
Lý Sơn nghiêm túc nói: "Nếu như cô dám làm gì có lỗi với Ngài Hoa, khiến anh ấy đau lòng, tôi sẽ không khách khí với cô."
Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Tôi làm sao lại có lỗi với chú chứ? Chú đối với tôi tốt như vậy, tôi tại sao phải làm gì có lỗi với chú ấy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.