Chương trước
Chương sau
Lâm Triệt ngồi ở bên cạnh đã có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Cố Tĩnh Trạch.

Anh đứng đằng sau tựa người vào lưng cô.

Còn có thể ngửi được mùi hương của dầu gội cô dùng, rõ ràng là dùng cùng một loại với dàu gội của anh, nhưng trên người cô lại mang mùi hương không giống thế, như quyện vào mùi hương của phụ nữ khiến người ta cứ ngỡ mùi hương đang vờn quanh sống mũi, thấm sau vào lòng người.

Anh không kiềm được lại tiến sát hơn, cúi đầ xuống, chóp mũi hình như đã đặt lên trên mái tóc cô.

Lâm Triệt ngồi nghiêm chỉnh, thấy hơi thở của anh càng ngày càng gần, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.

Người giúp việc của nhà họ Cố đều rất hiểu chuyện, thấy hai người đang ngồi ở đây liền nhanh chóng lặng lẽ lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Tĩnh Trạch từ trên nhìn xuống thấy cần cổ trắng noãn của cô, có một loại xúc động muốn đưa tay ra sờ thử.

Lâm Triệt có thể cảm nhận được một bàn tay rất nóng đang áp sát thì bỗng quay đầu lại thấy Cố Tĩnh Trạch, trừng mắt nhìn anh hỏi, "Úi, Cố Tĩnh Trạch, anh đang làm gì thế.”

Cố Tĩnh Trạch đang ăn trộm thì bị bắt gian, trong chốc lát trên mặt có chút khó xử, nhưng nhìn ánh mắt chất vấn kia của Lâm Triệt lại bình thản nhướng mày nói, “Anh đang làm gì?”

Lâm Triệt đảo mắt qua tay anh "Động tay động chân ở sau lưng em đó."

"Lâm Triệt, chúng ta là vợ chồng đó, như thế mà là động tay động chân gì chứ "

"Tất nhiên là động tay động chân rồi, đồ lưu manh!”

Cố Tĩnh Trạch bẹo mặt cô rồi ngồi xuống trước mặt cô, gần đến nỗi Lâm Triệt bỗng thấy sợ.

Lại thấy Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đã sáp tới gần môi cô, rồi bỗng hôn lên một cái.

Như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến người ta cảm thấy nóng nực.

Mặt Lâm Triệt lập tức đỏ nhue quả táo.

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy anh rất thích bộ dáng nhạy cảm này của cô, mặt giống như vừa chịt một cái đã nổ, da mặt mỏng như thế, hở một tí là đỏ lên.

Lâm Triệt lập tức lui về phía sau, cách Cố Tĩnh Trạch xa xa một tí.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Em là vợ của anh, anh muốn hôn thì hôn, hiểu chưa?"

"Cút, đồ lưu manh." Lâm Triệt che miệng kêu lên.

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch mang theo ác ý, đôi mắt nhìn từ cái cần cổ xinh đẹp của cô rồi từ từ dời xuống, "Lưu manh hả, không chỉ như thế đâu, em thực sự muốn anh đùa nghịch như lưu manh thật sao?"

“Anh..…”

Cố Tĩnh Trạch cười, lại cứ thế hôn lên môi cô cái nữa.

Lâm Triệt hô nhỏ một tiếng, chỉ thấy đầu lưỡi độc ác của anh cuốn lấy cả hô hấp của cô.

Tuy Cố Tĩnh Trạch có bệnh, không muốn tiếp xúc với phụ nữ, nhưng mà cứ thuận theo bản năng, tay vẫn cứ đưa đến bắt lấy ngực của cô.,

Sờ soạng rồi lại nhẹ nhàng xoa nắn.

Hô hấp liền trở nên nặng nề.

Thân thể của cô đúng là rất mềm mại, khiến người ta hận không thể xoa nát nó.

Lâm Triệt thấy anh dùng thêm sức, đã có hơi đau, cùng với dòng điện lớn mạnh reng truyền đến, khiến cho cơ thể trở nên tê dại.

Không khỏi hừ một tiếng, thân thể của cô xụi lơ.

Cả người cơ hồ như hoàn toàn dựa vào ngực anh, tay không tự chủ được nắm lấy vai anh, lại thấy tay anh chuyển ra sau lưng cô, vuốt ve lung tung.

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cả người như bị lửa đốt, tựa như muốn phá tan dục vọng trong người anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Thật sự rất muốn cứ như thế ăn cô.

Nhưng mà đúng lúc này lại nghe thấy ngoài của có tiếng gõ.

Cố Tĩnh Trạch đỏ mặt, khó khăn buông người phụ nữ trong lòng ra, quay ra cửa, giọng nói mang theo tức giận hỏi, "Sao thế?"

"Ông chủ, đại thiếu tới."

Cố Tĩnh Minh tới?

Cố Tĩnh Trạch đánh phải tạm thời buông cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Triệt lại nhịn không được mà cuối xuống hôn nhẹ lên rồi mới đứng dậy.

Không hề quay lại nhìn cô, miễn cho anh trong chốc lát không nhịn được lại muốn có cô.

Lâm Triệt còn mơ mơ màng màng, thấy Cố Tĩnh Trạch mở cửa đi ra ngoài, trên mặt còn đỏ bừng, tràn đầy thẹn thùng.

Hung hăng vỗ vỗ mặt mình, chuyện này hình như không phải mơ, Cố Tĩnh Trạch... Ann rốt cuộc đang làm gì.

Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi xuống lầu, thấy đúng là Cố Tĩnh Minh đang ở dưới, bên ngoài còn có tổ bảo vệ quốc gia đang đứng đợi lệnh, thoạt nhìn hình như có chính sự gì đó.

"Anh cả, tốt nhất là anh nên có chuyện quan trọng gì đó."

Cố Tĩnh Minh nhìn Cố Tĩnh Trạch đang đi xuống dưới, "Sao thế, quấy rầy chuyện tốt của em hả?"

Cố Tĩnh Trạch nhướng mày, Tấtt nhiên rồi, em đâu giống như anh cả, là đàn ông độc thân đâu, em là người đã kết hôn, nhà em cũng không phải cứ thích là tới, lần sau ít nhất phải báo trước một tiếng đấy nhé."

Cố Tĩnh Minh cười lắc đầu, nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Được rồi, anh biết rồi, trong chốc lát còn chưa kịp thích ứng được em đã kết hôn, nhưng nhìn em bây giờ hình như rất hưởng thụ cuộc sống hôn nhân ha, sau này anh sẽ cố gắng thích ứng."

Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống cùng Cố Tĩnh Minh.

Cố Tĩnh Minh đưa Ipad trong tay đến trước mặt Cố Tĩnh Trạch, "Có người đưa cho anh cái này."

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu thì thấy……

Đó là Cố Tĩnh Minh đang ở trên giường cùng với một người phụ nữ.

Thoạt nhìn qua hẳn là chụp lén,nhưng mà quần áo hai người đều xốc xếch, tuy không phải là trần truồng nhưng nhìn là biết rõ ngay họ vừa mới trải qua những gì.

Mất Cố Tĩn Trạch hơi nhướng lên, "Đây là chuyện gì?"

Giọng nói của Cố Tĩnh Minh trầm xuống, "Anh nghi là trong tay tên kia còn có mấy ảnh chụp lén ghê hơn nữa, bởi vì hôm đó, hôm đó...."

Cố Tĩnh Minh cúi đầu, xoa xoa ấn đường.

Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng hiểu rõ, hôm đó còn có mấy hình ảnh bạo dạng hơn nữa.

"Tổ bảo vệ quốc gia có gián điệp hả? Nếu không thì loại hình ảnh này sao có thể chụp được."

“Đã điều tra, bây giờ trước tiên phải giải quyết chuyện này sao đã."

"Người phụ nữ này là ai?" Cố Tĩnh Trạch buồn cười hỏi, "Không ngờ anh cả còn có loại sinh hỏi cá nhân này á."

Cố Tĩnh Minh ngẩng đầu, hờ hững nhìn anh, “Là Du Mẫn Mẫn.”

“……”

Cố Tĩnh Trạch hạ mắt xuống.

Hai người bàn xong chính sự, Cố Tĩnh Trạch tiễn anh ấy ra ngoài.

“Chuyện này, em sẽ tìm người điều tra.” Chuyện này anh ấy không thể tự dùng lực lượng của mình mà điều tra được, để tránh bị người ta phát hiện lại khiến bọn họ bất lợi thêm, cho nên mới nhờ Cố Tĩn Trạch ra mặt

Cố Tĩnh Minh gật gật đầu.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Nếu không được thì anh cả, anh cưới cô ấy đi là được rồi, ngài tổng thống à, làm cái gì với vợ mình thì chẳng ai dám nói gì cả đúng không?"

Cố Tĩnh Minh nhìn anh, “Cô ấy không được.”

Cố Tĩnh Trạch cười nói, “Sao thế? Vấn đề công việc? Người đại diện có vết nhơ? Hay là gia đình phức tạp?”

Cố Tĩnh Minh nói, “Anh đã điều tra qua, nhà cô ấy cũng tính là bình thường, có điều nội tình trong nhà đúng là phức tạo thật, có một đuqự em đang toàn dựa vào tiền lương của cô ấy để đi học, chuyện này thì không có gì, mấu chốt là cô ấy có một ông bố thích đánh bạc."

Cố Tĩnh Trạch không nói gì, nhìn Cố Tĩnh Minh, "Chuyện này xem ra còn phải bàn bạc kĩ hơn nữa, nhưng mà có thể thấy được cô ấy đúng là người thường, lời đề nghị lần trước của em thật ra vẫn còn hiệu nghiệm, giờ có phải anh đã chấp nhận rồi không?"

"Hả?"

"Kết hôn với người thường, đối với phiếu bầu lần này của anh rất là có lợi đó."

Cố Tĩnh Minh nhìn anh rất sâu, không trả lời, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.