Thẩm Trầm có một thói quen khiến Ất Ất thấy khó chịu. Khi bọn họ ra ngoài chơi, Thẩm Trầm sẽ mang theo một chiếc túi giấy, nếu như thấy du khách vứt rác bừa bãi ở khu du lịch, anh sẽ tiện tay nhặt lên.
Mới đầu Ất Ất cảm thấy buồn cười, sau đó từ từ sinh ra khó chịu. Cô khó chịu ở hai điều, một trong số đó là cô không nghĩ Thẩm Trầm cao thượng như vậy. Điều thứ hai là Thẩm Trầm làm những việc này với thân phận là người ngoại quốc, cô thân là công dân Trung Quốc cảm thấy vô cùng mất mặt. Trái với tự ti là tự phụ, vì vậy Ất Ất liền bốc hỏa: “Thẩm Trầm, anh lại nhặt rác đi, chúng ta chia nhau ra mà đi!”.
“Một nơi đẹp như vậy lại có những thứ này, chẳng lẽ em không thấy chướng mắt sao?”.
“Thứ nhất, ở đây có người dọn vệ sinh. Thứ hai, anh nhặt một mình không hết được”.
“Nhặt được đến đâu hay đến đấy. Nếu như có nhiều người cũng làm giống chúng ta thì khu du lịch này sẽ không có rác nữa”.
Ất Ất giặt quần áo dùng rất nhiều thuốc tẩy, bởi vì thật ra cô có một chút kiêng kỵ với nhiều người bản xứ, luôn cảm thấy trên quần áo ám đủ loại mùi của người khác. Vả lại, ban ngày cô giúp Thẩm Trầm nhặt không ít đồ bỏ đi, cô cảm thấy toàn thân đều bẩn thỉu.
Thẩm Trầm nói: “Em có thể dùng ít thuốc tẩy thôi được không? Quần áo của em mới mặc một ngày, lại không bẩn lắm, mấy chất này cực kỳ gây ô nhiễm nguồn nước”.
Trong lòng Ất Ất đã đủ khó chịu rồi, cô lớn tiếng nói với Thẩm Trầm: “Ngài Thẩm cao quý, nếu như không có ngài, ngày mai trái đất này sẽ ngừng quay đấy!”. Lần đầu tiên cô biết, không chỉ đạo đức bại hoại khiến người ta chán ghét, thì ra phẩm cách cao thượng cũng khiến người ta ghét bỏ luôn. Không còn nghi ngờ gì nữa, tối hôm đó hai người bọn họ lại chiến tranh lạnh.
Mấy chuyện kể trên đều là do Thẩm Trầm khơi ra khiến Ất Ất kiếm chuyện gây sự. Có đôi khi, Thẩm Trầm cũng thích bắt lỗi cô.
Bọn họ đi chơi xa lần này, Ất Ất còn nghiêm túc ghi chép từng chi tiết một, ngay cả mấy đồng tiền cũng không tha. Có đôi lần tối đến cô buồn ngủ không mở được mắt nhưng vẫn phải tẩn mẩn ghi chép.
Thẩm Trầm liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được cười: “Không ngờ em vung tiền như rác nhưng vẫn còn nhớ ghi sổ kỹ càng như vậy”.
Ất Ất vội vàng ghi chép: “Ừ”.
“Nhưng hôm nay em mua tảng đá to đùng này hết 1000 tệ mà em không ghi vào”.
“Đó là em mua cho em, không cần nhớ”.
“Hả?”.
“Bây giờ chúng ta đang đi du lịch dựa trên chế định AA. Quay về em tính tiền cho anh”.
Bọn họ đi du lịch cùng nhau, chi phí cầu đường, xăng xe, khách sạn, cùng với mỗi bữa cơm, đều là Thẩm Trầm chi trả. Ất Ất cảm thấy lúc ra ngoài, đương nhiên đàn ông trả tiền khá là có thể diện, vì thế chưa bao giờ giành trả tiền với anh. Thế nhưng nhất định phải ghi chép lại để thanh toán rõ ràng.
Thẩm Trầm lại nghiêm mặt, trong lòng không vui vẻ chút nào, sầm mặt nói: “Chuyến du lịch này là do anh đề xuất, em chỉ đi cùng anh thôi. Vốn nên do anh chủ chi”.
Ất Ất nói: “Vậy sao được? Đi du lịch cũng tốn một khoản chi phí không nhỏ.”.
“Em yên tâm, thu nhập của anh có thể chi trả được”.
“Thu nhập của anh là của anh, không liên quan gì đến em”.
“Đinh Ất Ất, sao lại có một cô gái đáng ghét như em chứ, em không biết giành trả tiền với đàn ông là hành vi rất mất lịch sự sao?”.
“Đáng ghét thì anh còn kết hôn với em làm gì? Thẩm Trầm, anh thiếu hai phương diện tiêu chuẩn quan trọng, nếu anh đem chủ nghĩa bảo vệ môi trường nực cười của anh đến nơi này thì anh cũng nên theo em cùng thực thi chế định AA đi, chỗ các anh chẳng lẽ không phải như vậy sao?”.
“Trước đó anh đã nói với em rồi, anh sẽ trả toàn bộ chi phí cho chuyến du lịch này”.
“Thẩm Trầm, anh coi em là ‘gái đào mỏ’ à?”.
Vì thế hai người lại kết thúc trong mất hứng.
Bởi vì những chuyện tương tự càng ngày càng nhiều, luôn xảy ra khúc mắc khiến bọn họ không thoải mái, vì thế bọn họ không thể không cấp tốc soạn thêm nội dung cho bản hợp đồng:
Nếu có ý tốt, trước hết phải thăm dò ý muốn của đối phương; trước khi nói phải suy nghĩ; không được can thiệp vào hành động hợp lý của đối phương……. Những việc tương tự.
Cũng may hai người đều là người có học thức, lại biết đối nhân xử thế, sau này trải qua rất nhiều lần xung đột không sao nói rõ được, bọn họ coi như dần dần tìm được cách sống chung.
Thẩm Trầm tản bộ mấy ngày qua cũng dần dần thích ứng được với việc thỉnh thoảng trên mặt đất xuất hiện đồ bỏ đi, cũng nhìn thấy khắp nơi đều có nhân viên vệ sinh lo liệu, nên anh bắt đầu yên chí, thoải mái, chuyên tâm chụp ảnh, đi đến đâu chụp đến đấy.
Anh không chủ tâm chụp theo chủ đề nào cả, một đám mây hồng cuối chân trời, một chiếc lá bị sâu đục trên mặt đất, một bà lão mặt mũi nhăn nheo mặc váy hoa đang tắm nắng ven đường, một tờ quảng cáo dán trên cột điện, một chú chó hoang trên đường, dáng vẻ Ất Ất cò kè mặc cả với người bán hàng lúc mua đồ……. Đều nằm trong số những bức hình anh chụp.
Phần lớn thời gian bọn họ đi chơi đều là chờ Thẩm Trầm chụp những bức ảnh không thể hiểu nổi.
Nếu là mấy ngày trước, Ất Ất nhất định sẽ mất kiên nhẫn. Nhưng hiện giờ cô chỉ nói: “Ngài Thẩm, làm ơn đi, anh dù sao vẫn là con cháu Viêm Hoàng(1),không cần giả vờ là người nước ngoài đến mức đó được không hả?”.
(1) Viêm đế và Hoàng đế là hai nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết lịch sử Trung Quốc, được tôn sùng là thuỷ tổ của dân tộc Trung Hoa
“Sao anh lại không phải con cháu Viêm Hoàng chứ? Chẳng lẽ em không biết ở nước ngoài biện pháp tốt nhất để phân biệt người Trung Quốc cùng với những người phương Đông khác là gì sao? Không ngắm cảnh, cuồng chụp ảnh, nhất định là người Trung Quốc. Ví dụ như anh bây giờ”.
“Gọi anh là người nước ngoài, anh đúng thật là người nước ngoài luôn. Người trong nước có ai chụp ảnh như anh không? Người trong nước chụp bất kể cái gì, nhất thiết phải để cho người khác thấy rõ khung cảnh phía sau là nơi nào, chỉ hận không thể viết trên cảnh vật được chụp rằng ‘Kẻ hèn mọn này năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó từng đi du lịch qua đây’ để chứng minh đây ko phải ảnh nhặt nhạnh trên mạng mới đúng”.
Thẩm Trầm cười ha ha: “Cái miệng của em thật chua ngoa, cũng chua ngoa y như lúc em dẫn chương trình”. Thế nhưng sau đó anh cũng không chụp ảnh bừa bãi nữa.
Một hôm lúc hai người chuẩn bị vào khách sạn, một chàng trai trẻ tuổi ôm một cô gái trẻ tuổi vô cùng kiều diễm, khắp người toàn mùi rượu loạng choạng bước vào thang máy, cô gái kia ăn mặc rất hở hang. Trước quầy, nhân viên lễ tân nhìn không chớp mắt, chờ sau khi hai người kia tiến vào thang máy mới lộ ra vẻ mặt có phần không đồng tình.
Đến khi hai người bọn họ đăng ký phòng, nhân viên phục vụ yêu cầu cả hai người đưa ra giấy tờ chứng thực, lại còn xem xét vô cùng cẩn thận.
Đột nhiên Thẩm Trầm đưa cả giấy đăng ký kết hôn ra: “Chúng tôi là vợ chồng!”.
Nhân viên lễ tân ngỡ ngàng: “Không cần cái này”.
“Mời cô liếc qua một cái. Chúng tôi đúng là vợ chồng”.
Nhân viên lễ tân lúng túng nhận lấy, nhìn ngày tháng trên đó một chút: “Oh, chúc hai vị tân hôn vui vẻ!”.
Thang máy chưa kịp khép lại, Ất Ất liền nhìn thấy nhân viên lễ tân kia nhếch miệng cười.
“Anh cho bọn họ xem giấy chứng nhận kết hôn làm gì? Người ta còn tưởng rằng anh bị thần kinh đấy”.
“Địa chỉ trên giấy tờ của chúng ta không cùng một nơi, anh lại mang quốc tịch khác, nếu không cho bọn họ xem giấy chứng nhận kết hôn, nhất định bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta là vợ chồng”.
“Thế thì sao?”.
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp cùng nhau đi du lịch, vì sao lại để người khác hiểu lầm thành quan hệ không đứng đắn được?”.
“Anh giai, không phải vợ chồng mà cùng đi du lịch thì sẽ là loại quan hệ không đứng đắn hả? Anh trong sáng quá đấy”.
“Không phải, không phải, ý anh không phải như vậy”.
“Được rồi, em hiểu mà”.
“Hiểu muôn năm!”.
Ý anh là Ất Ất hiểu cho anh thì tốt quá ý XD
Cứ như vậy, tuy rằng không được coi là ăn ý lắm, nhưng kết thúc cũng ổn thỏa.
***** Đường ranh giới canh hai *****
Nếu hai người không ngốc lắm đồng ý cùng nỗ lực hướng về một mục tiêu chung thì hiệu quả thường không quá tệ. Thẩm Trầm và Đinh Ất Ất lấy “Chung sống trong hòa bình” làm kim chỉ nam, mặc dù đôi lúc vẫn có mâu thuẫn không đáng kể, nhưng đã xem như rất hòa hợp rồi.
Hai người bọn họ thật ra là một cặp đôi rất hoàn hảo.
Họ có chung sở thích, chẳng hạn như buổi tối chỉ có một cái TV, hai người bỏ phiếu biểu quyết mấy vòng, trong một trăm kênh cuối cùng lựa chọn [Vui vẻ cùng Khôi Thái Lang].
Hai người còn bù trừ cho nhau rất khéo, chẳng hạn Ất Ất thích ăn lòng trắng trứng, Thẩm Trầm thích ăn lòng đỏ trứng, Ất Ất thích ăn gạch cua mà Thẩm Trầm thích ăn thịt cua, vì thế hai người cùng nhau hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Hai người ở trên giường cũng rất hợp nhau. Ban đầu Thẩm Trầm không thể hiểu được cũng như không muốn chấp nhận rằng Ất Ất thích tư thế “ở trên”, anh là vì đặc quyền của đàn ông, có lúc cùng tranh luận với cô, có lúc trực tiếp dùng vũ lực giải quyết. Nhưng hiện tại, anh sao cũng được. Bởi vì anh phát hiện ra, thân là nữ vương công, tuy Ất Ất đủ khí thế nhưng thể lực không tốt, một hồi không quá lâu là quyền khống chế sẽ tự động trở về tay anh. Anh hoàn toàn có thể hào phóng một chút. Chính vì vậy mà vận động trên giường của bọn họ càng ngày càng hòa hợp.
Khi Thẩm Trầm cùng Ất Ất đi thăm quan một trấn cổ vùng sông nước, ròng rã đến tận trưa, thỉnh thoảng Ất Ất than đau lưng, đau chân, mà thật ra mười mấy cân đồ cô mua đều do Thẩm Trầm xách giúp cô.
Thẩm Trầm hỏi: “Hay là, em xách mấy thứ này, anh cõng em?”.
“Đi đi đi, đồ háo sắc”.
Sau đó Ất Ất thực sự không nhúc nhích nổi nữa, bọn họ ghé vào một quán cà phê ngồi chờ mặt trời xuống núi.
Quán cà phê nổi trên mặt nước, cửa gỗ, lan can gỗ, bàn gỗ. Thẩm Trầm và Ất Ất chọn chỗ ngồi gần mặt nước, bắt đầu kể chuyện của mình cho nhau.
Kể cũng kỳ lạ. Hai người đã lên giường vài lần rồi, lại còn là vợ chồng hợp pháp, vậy mà bây giờ mới bắt đầu tìm hiểu nhau từ những điều cơ bản nhất. Nhưng việc này dù sao có còn hơn không.
Thẩm Trầm nói mình là trẻ mồ côi, trước sáu tuổi lớn lên ở cô nhi viện, chưa bao giờ nhớ mặt bố mẹ, sau đó được một người Mỹ gốc Hoa tự xưng là bạn của bố mẹ đón đi. Người giám hộ của anh đưa anh đến trường nội trú, rất ít khi đến thăm anh, nhưng chu cấp cho anh mãi đến khi anh mười tám tuổi.
Ất Ất nói, bố mẹ cô ly hôn lúc cô còn là trẻ vị thành niên, cô sống cùng mẹ và bà ngoại, mà mẹ cô qua đời trước khi cô lên đại học, bây giờ bà ngoại cũng mắc bệnh.
Nói đến gia cảnh, hai người bọn họ có phần đồng bệnh tương liên(2),lại an ủi không nói gì, chỉ ngồi thần người ra, bên cạnh có tiếng nước dập dềnh đập vào nhà thuyền cũ kỹ.
(2) Cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau
Trên tường quán dán đầy những giấy, trên bàn bày cuốn vở và mấy cái bút, rất nhiều du khách đã lưu lại những vết tích từng tới nơi này trên tường và trên cuốn vở.
Ất Ất nói: “Chúng ta cũng đến xem đi”.
Cô viết vài lời lên giấy ghi chú: Đinh Ất Ất từng đi du lịch qua đây, ngày x tháng x năm x. Lại vẽ thêm một hình người nhỏ xíu với đường cong tuyệt mỹ, sau đó dẫm lên ghế dán ở vị trí cao nhất.
Giấy dán trên tường muôn hình muôn vẻ, có tự tình, có tình bạn trăm năm, có chép lại danh ngôn, cũng có bất mãn phát tiết.
Thẩm Trầm vốn đang vẽ đi vẽ lại trên cuốn vở, thấy Ất Ất định nhảy xuống, anh chỉ vào tờ giấy của cô nói: “Em nên dán sang phải đi”.
“Trầm rùa con, anh lại muốn làm gì?”
“Giấy của em màu xanh lục, dán sang bên phải hợp lý hơn”.
Ất Ất trợn trắng mắt, nhưng vẫn làm theo lời anh nói. Cô nhảy xuống, muốn nhìn xem Thẩm Trầm vẽ cái gì, nhưng Thẩm Trầm nhanh tay gấp vở lại.
“Trầm keo kiệt, em đây không thèm nhìn nhé” – Ất Ất vừa mới kể lại chuyện cũ thất lạc, càng phấn chấn hơn so với bình thường, cô lôi một cuốn vở khác ra, liên tiếp viết nguệch ngoạc lên vài trang giấy.
Ánh chiều tà khuất sau núi, các khách sạn, hàng quán xung quanh cùng thắp sáng lên một chuỗi đèn lồng đỏ, phản chiếu xuống mặt nước giống như một chuỗi kẹo hồ lô thật lớn. Ất Ất nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm nơi nào ăn cơm”.
Thẩm Trầm gật đầu, không hề theo sau Ất Ất tranh trả tiền, bởi vì không tốn nhiều tiền lắm. Chỉ là lúc Ất Ất đi thanh toán, anh cởi giày dẫm lên ghế, dùng bút ký tên mình vào tờ giấy ghi chú mà Ất Ất đã dán lên tường trước đó.
Trời rất khuya bọn họ mới về tới khách sạn, bởi vì Ất Ất kiên quyết không chịu ngủ trong nhà gỗ, thế nên bọn họ thuê khách sạn ở ngoài khu thắng cảnh. Tường kính, cầu thang xoắn ốc, đèn trần thủy tinh từ trên cao thả xuống, tỏa ra ánh sáng lung linh, như tách biệt thành hai thế giới với cổ trấn nhỏ bên ngoài.
Ất Ất rất mệt, lúc từ khu thắng cảnh đi ra, nhân trời tối không người, cô thật sự phải nhờ Thẩm Trầm cõng trên lưng. Vào đến khách sạn, cô cũng tựa vào vai Thẩm Trầm để anh kéo đi. Cô nhắm mắt lại, ôm cánh tay Thẩm Trầm. Thẩm Trầm đúng là một chú đạo mang khuyển(3) xịn, nếu có bậc thang liền nâng cô lên một chút, nếu có bậc thang liên tiếp sẽ nói cho cô biết, lại còn thay cô đếm xem có bao nhiêu bậc, khoảng cách mấy trăm mét, thậm chí không gặp chút khó khăn nào cản trở.
(3) Chó dẫn đường cho người mù
Cô cảm giác như bọn họ đang tiến vào thang máy, thang máy từ từ lên cao. Cô dựa vào Thẩm Trầm gần như ngủ thiếp đi, nghe hai tiếng “tinh tinh” vang lên trong thang máy, lại có người đi vào. Cô thấy dáng vẻ của mình không có gì khiếm nhã nên cũng không mở mắt. Nhưng bên tai lại có người nghi ngờ gọi một tiếng: “Nhã Ngưng?”.
Chợt nghe thấy có người nhắc đến cái tên đã nhiều năm không dùng, Đinh Ất Ất đang tựa vào ngực Thẩm Trầm nửa tỉnh nửa mê lập tức mở mắt ra, đại não vẫn đang trong tình trạng hỗn độn, nhất thời không nhớ được người đàn ông trung niên trắng bóc, vóc người phát tướng trước mặt là ai.
“A, đúng là cháu rồi, chú còn tưởng là nhận nhầm người” – Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô, rõ ràng là cô không nhận ra ông ta, “Chú là Phương Chí Bình mà, chú Phương của cháu đây mà. Chính là cháu…”.
“Chú Phương, cháu nhớ rồi” – Ất Ất dứt khoát ngắt lời ông ta, đồng thời tách ra khỏi lồng ngực Thẩm Trầm, kéo dãn cự ly với anh.
Người đàn ông trung niên ôn hòa nói: “Chú đến đây họp hội nghị. Cháu đi du lịch hả?”. Ông ta đánh giá cách ăn mặc của Ất Ất một hồi, cô đang đeo rất nhiều thứ mua được trong cổ trấn lên người, dây chuyền, vòng tay, khăn choàng, khăn đội đầu….. Như một cô gái Gypsy. Ông vừa nhìn về phía Thẩm Trầm, “Vị này là…”.
“Bạn bè” – Ất Ất nhanh chóng tiếp lời.
Bọn họ lại trùng hợp ở cùng tầng. sau khi ra khỏi thang máy, người đàn ông trung niên chủ động bắt tay, trao đổi danh thiếp với Thẩm Trầm. Ất Ất cũng không chú ý, ngáp một cái, tắm rửa sạch sẽ, không chờ tóc khô đã leo lên giường.
Thẩm Trầm lên mạng tra cứu linh tinh, gần như thuận miệng hỏi cô: “Người vừa nãy là gì của em?”.
“Cách đây rất lâu thì là một vị bề trên” – Ất Ất hờ hững trả lời xong liền tiến vào mộng đẹp.