Tân hôn tiểu biệt sinh*, Thư Dư nay đã có một định nghĩa mới về câu này.
Hay là đổi cách nói cách khác, cô dường như có một sự hiểu biết mới về Phó Tây Từ.
Cuộc sống vợ chồng khi trước, Thư Dư tự nhận là miễn cưỡng vẫn có thể nói cô theo kịp tốc độ của anh, nhưng hiện tại cô mới phát hiện ra, trước kia là do chính mình ngây thơ, theo kịp bởi vì anh không có đạp ga.
Trước sự việc này, cô đã hỏi baidu rất nhiều, tích lũy một số kiến thức ít người biết, đột nhiên trở nên lo lắng cho sức khỏe của chồng mình.
Thư Dư nghiêm túc nói: "Sau hai mươi lăm tuổi, được kiến nghị là một tuần hai ba lần, người trẻ mà, anh đấy… nên biết dừng lại có chừng mực."
“Đã biết dừng lại có chừng mực rồi.” Giọng nói của Phó Tây Từ còn có chút khàn khàn, giống như dùng lông vũ chọc vào trong lòng.
Cái câu này vẫn gọi là đã biết dừng lại có chừng mực rồi a.
Thư Dư ậm ừ, "Anh cứ khoác lác đi.”
Bao nhiêu tuổi rồi bản thân còn không biết đếm hay sao hả.
Vừa dứt lời, liền cảm giác có một ánh mắt liếc nhìn qua, đại ý chính là "Nếu em không tin thì có thể tự mình thử nghiệm", Thư Dư thuyết phục, "Được, là anh có kiềm chế nhất rồi nhỉ."
Một lúc sau, không nhịn được nói: “Có muốn em lại đặt bữa trưa đó cho anh không, thật ra chỉ là một chuyện một câu mà thôi, quả thật…”
Cô còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354683/chuong-45.html