Chỉ vậy thôi?
Trẻ con đến nỗi nhất thời cô không biết phải nói gì mới tốt.
Nhưng một người có EQ cao như Thư Dư nghĩ rằng cô ư phải nịnh nọt anh một tiếng, "Oa, anh quả thật là đại nhân đại lượng mà.”
EQ cao: Anh đại nhân đại lượng mà.
EQ thấp: Anh coi tôi là đứa con nít 3 tuổi hay gì vậy.
Phó Tây Từ quan sát biểu cảm của cô liền biết ẩn ý cô muốn nói là gì, mím môi dưới, bắt chước giọng điệu của cô, "Cái đầu của em cũng rất tốt đấy nhỉ."
Đầu của em cũng rất tốt, không có người nghiêm túc nào khen như vậy hết.
Trong lòng Thư Dư cảm xúc phức tạp, đành phải khách sáo làm bộ: “Nào có, nào có chứ.”
Lần sau để tôi thử xem tránanh có tốt không nhé.
Xe lái rất ổn định, đi được nửa đường, Thư Dư nhìn thấy ngoài cửa sổ có một siêu thị lớn, liền bảo tài xế dừng xe, "Trong nhà không có trái cây, em muốn mua ít trái cây."
“Anh đi cùng với em.” Phó Tây Từ không do dự nhiều.
"Không cần, " vừa nói xong, Thư Dư dường như nhớ tới cái gì, gật gật đầu, "Được, vậy thôi anh đi cùng em đi.”
Ở lối vào siêu thị, Phó Tây Từ không biết Thư Dư muốn mua bao nhiêu, vì vậy vô thức muốn đi lấy một chiếc xe đẩy, cô dừng lại vài giây rồi cũng cảm thấy lấy chiếc xe đẩy sẽ tốt hơn. Một lát nữa cô sẽ để một vài món vào trong, anh cũng không biết.
“Muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354682/chuong-44.html