Thư Dư thật sự không cười nhưng môi lại cong lên một đường, để lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Anh, một người đàn ông có thể nào dè dặt một chút được không nhỉ?
Câu nói này quen lắm phải không? Quá quen luôn, chỉ là hai người đang tráo đổi thân phận cho nhau, Phó Tây Từ trở thành người bị trêu chọc, dù sao cũng coi như đó là bao ứng của anh.
Phó Tây Từ nhắm mặt lại, gần như là đã nhận thua.
Anh rút tay ra, kéo dây áo của Thư Dư lên giúp cô, nhưng do là vừa mới hôn xong, môi đã đỏ bừng một cách dị thường, khi cô nhìn anh như vậy, sự dụ dỗ vô tình của cô còn quyến rũ hơn cả cố ý vừa rồi.
Thư Dư thở dài thay anh, "Đáng tiếc thật."
Tôi của lúc trước anh bỏ mặc không quan tâm, tôi của bây giờ anh với không tới nổi.
"Nếu khó chịu quá, anh có thể đi vào phòng vệ sinh, em hiểu mà."
Miệng cô nói là có thể hiểu được, nhưng vẻ mặt của cô hiện lên hai chữ xấu xa, lại còn khảng khái nói cái gì mà cô rất muốn giúp anh, nhưng vì say xe nên quả thật quá mệt mỏi, mà cũng lực bất tòng tâm.
Hoạt động nội tâm của Phó Tây Từ không phong phú bằng Thư Dư, mặc dù cảm giác bị bắt dừng lại không dễ chịu, nhưng sau một lúc sẽ ổn thôi.
Anh giơ tay lên và gõ ngón tay vào trán cô, như thể đang trong đó đang chứa cái gì.
Lực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354680/chuong-42.html