Thư Dư thật sự không cười nhưng môi lại cong lên một đường, để lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Anh, một người đàn ông có thể nào dè dặt một chút được không nhỉ?
Câu nói này quen lắm phải không? Quá quen luôn, chỉ là hai người đang tráo đổi thân phận cho nhau, Phó Tây Từ trở thành người bị trêu chọc, dù sao cũng coi như đó là bao ứng của anh.
Phó Tây Từ nhắm mặt lại, gần như là đã nhận thua.
Anh rút tay ra, kéo dây áo của Thư Dư lên giúp cô, nhưng do là vừa mới hôn xong, môi đã đỏ bừng một cách dị thường, khi cô nhìn anh như vậy, sự dụ dỗ vô tình của cô còn quyến rũ hơn cả cố ý vừa rồi.
Thư Dư thở dài thay anh, "Đáng tiếc thật."
Tôi của lúc trước anh bỏ mặc không quan tâm, tôi của bây giờ anh với không tới nổi.
"Nếu khó chịu quá, anh có thể đi vào phòng vệ sinh, em hiểu mà."
Miệng cô nói là có thể hiểu được, nhưng vẻ mặt của cô hiện lên hai chữ xấu xa, lại còn khảng khái nói cái gì mà cô rất muốn giúp anh, nhưng vì say xe nên quả thật quá mệt mỏi, mà cũng lực bất tòng tâm.
Hoạt động nội tâm của Phó Tây Từ không phong phú bằng Thư Dư, mặc dù cảm giác bị bắt dừng lại không dễ chịu, nhưng sau một lúc sẽ ổn thôi.
Anh giơ tay lên và gõ ngón tay vào trán cô, như thể đang trong đó đang chứa cái gì.
Lực không mạnh, nhẹ hơn một chút so với một cái búng đầu, Thư Dư sờ lên trán, trong lòng thầm chửi cái tên cẩu nam này, không vừa ý là đánh vợ dã man, chứng tỏ là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn.
"Có đau không?"
“Hửm?"
Phó Tây Từ rũ mắt xuống, rơi vào bụng dưới của cô, "Bụng đau không?"
Thư Dư cũng không để tâm nhiều "Về đến nhà mới bị, ngày đầu tiên cũng không có cảm giác gì, mà bà dì của em vẫn luôn rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, cho nên cũng không đau gì mấy.”
Nhiều bạn bè xung quanh cô mỗi khi bà dì đến là đau đến chết đi sống lại, nhưng cô chưa từng trải qua, ngoại trừ chảy máu hai ba ngày, thời gian còn lại không khác gì bình thường.
“Anh thật tốt.”
Khi tắt đèn đi ngủ, Thư Dư như con bạch tuộc chen vào trong lòng anh, ỷ vào việc bà dì lớn đến,không hề chịu an phận, giống như một con mèo điên cuồng tìm tư thế ngủ thoải mái nhất.
Phó Tây Từ là một người đàn ông bình thường, tình cờ có chỉ số IQ, làm sao anh có thể không hiểu là do Thư Dư cố ý làm điều đó, anh giơ tay và ép cái đầu đang nho lên vào ngực.
Bàn tay đang lộn xộn của cô không được tha, trực tiếp bị nắm lấy.
“Anh thấy tinh thần của em khá tốt, tốt như vậy hẳn là có thể giúp anh đấy."
Tất cả đều đã là người lớn, giúp đỡ này là giúp cái gì đương nhiên không cần phải nói cũng biết.
Thư Dư lập tức ngáp một cái, thành thật nói: "Ông xã, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước."
Cô cũng là thực sự buồn ngủ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có Phó Tây Từ là trằn trọc không ngủ, anh vốn chăn đơn gối chiếc, bây giờ lại được ngọc bội ấm áp mềm mại ôm lấy, khó có thể áp chế lại cơn khô khốc, rốt cuộc cũng chịu không nổi, nửa đêm tỉnh dậy đi vào phòng tắm. Sau khi quay lại, con bạch tuộc lại dính vào người anh.
Đêm nay, xác định mất ngủ.
Dụ Y là người đầu tiên biết về quyết định không sinh con của Thư Dư.
Cô ấy hai tay nắm lấy tay Thư Dư, có chút cường điệu nói: "Chị gái của tôi ơi, cậu cuối cùng cũng tìm được đường trở về, may mắn chỉ là nhất thời đi nhầm đường, cũng không có tạo thành đại họa. "
“Thầy hướng dẫn của cậu có biết cậu sử dụng thành ngữ lộn xộn như vậy không hả?"
Cái gì gọi là tạo thành đại họa, mặc dù cô đã quyết định không có con, nhưng cô vẫn có một chút hối tiếc.
Dụ Y cười nói: "Thế cậu đã nói cho Phó tổng biết chưa?"
“Chưa nói, nhưng chắc không sao đâu. Dù sao anh ấy cũng không muốn có con, sau này tớ cũng không cầu xin anh ấy đi làm xong là nhất định phải về nhà, anh ấy cũng coi như là đã hoàn toàn tự do rồi.”
Thư Dư bất đắc dĩ nói.
“Cũng đúng, có một thành ngữ rất hot trên mạng xã hội, nói thế nào nhỉ?” Dụ Y nhìn Thư Dư, nói, “Chị đây rất cao quý, anh không xứng.”
Cô đưa tay ra, "Hoan nghênh người chị em quay về hàng ngũ."
"Cảm ơn."
Thư Dư đưa tay ra hợp tác và bắt tay một cách trịnh trọng, người đồng chí muốn quay trở lại vòng tay của tổ chức.
"Đỗ Dịch Hành đến trường chúng ta làm giáo viên, cậu có biết không, tôi từng cho rằng một người đầy tham vọng như anh ấy sẽ không có hoài bão dạy dỗ giáo dục con người, càng không có liên quan gì đến nghề giáo viên."
Hồi trước lúc học đại học, Dụ Y quen biết anh ấy thông qua Thư Dư, anh ấy không phải là bạn thân của họ, nhưng khí chất ưu tú cao ngạo của anh ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người.
Cô không ngờ rằng Đỗ Dịch Hành còn nhớ đến cô, càng không ngờ rằng anh thậm chí còn chủ động mời cô đi ăn tối.
Để đáp lễ lại bữa ăn này, Dụ Y chỉ có thể đưa anh đến khuôn viên quen thuộc mấy năm nay, đi tới đi lui, trong chuyến công tác của Thư Dư, hai người đã gặp nhau vài lần, ăn vài bữa cơm.
Đỗ Dịch Hành hiện đang làm việc trong trường, giao tiếp giữa hai người họ chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít đi.
“Cậu có hứng thú sao?” Thư Dư nghe xong liền hỏi.
“Thần kinh.” Dụ Y trợn mắt nhìn cô, “Mặc dù học trưởng Đỗ rất xuất sắc, nhưng hai ngày trước có học sinh kéo biểu ngữ tỏ tình với anh ấy, anh ấy đã trở thành người yêu nổi tiếng của các nữ sinh trong trường. Còn tớ, Dụ Y này chưa bao giờ thích kiểu người như vậy.”
Dụ Y nhướng mày, "Loại cẩu nãi dễ thương, tớ vừa nhấc lên là khóc oe oe rồi."
Phụt.
Thư Dư ngượng ngùng cười cười: "Đồ bi3n thái."
"Thật lòng mà nói, tớ đã từng rất tâm đắc về chuyện của hai người, cậu nói xem nếu năm đó cậu với Đỗ Dịch Hành ở bên nhâu, bây giờ có phải con cái đã làm được xì dầu rồi luôn không?”
Chuyện cũ lại bị khơi lại, Thư Dư híp mắt nhìn cô: “Nói mà đúng thì thật ra cũng không tính yêu thầm, cùng lắm cũng là mầm mống trong lòng thiếu nữ, cho dù mầm mống này có để lâu hơn chút nữa, anh ấy có đồng ý lời tỏ tình của tớ thì cũng sẽ không đi được lâu dài.”
"Tại sao?"
"Như cậu nói đó, anh ấy không phải mẫu người của tớ."
“Vậy cậu thích kiểu nào?"
Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Phó Tây Từ thoáng qua tâm trí Thư Dư, cô cắn ống hút và mơ hồ nói: "Tớ thích những người bận rộn với công việc, có nhiều tiền và không có thời gian để tiêu xài."
"Nếu nói như vậy thì kiểu mấy ông chú hoàn toàn phù hợp với sở thích của cậu rồi, mà bọn họ còn có thêm một ưu điểm nữa.”
"Cái gì?"
“Đi cũng sớm nữa.”
Thư Dư: "..."
“Tớ muốn báo cáo với thầy hướng dẫn của cậu, tuổi còn trẻ mà suy nghĩ có vấn đề."
Dụ Y cười lắc lắc bờ vai của cô, "Ồ, thầy hướng dẫn của tớ cũng hợp, là Địa Trung Hải, nhìn có vẻ khá già.”
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, mới gần bảy giờ thì trời tối hẳn.
Trong chuyến công tác mấy ngày nay của Thư Dư, anh thực sự bận rộn với việc mua bán sáp nhập và hợp tác với nhà họ Tống.
Khi vụ mua bán sáp nhập sắp được bàn bạc, ông Tống đã đến văn phòng, sau đó tổ chức tiệc chiêu đãi trong một câu lạc bộ tư nhân, đây cũng coi như là một buổi chúc mừng.
“Ly này là chú kính tiểu Phó. Cho đến nay con là lớp hậu bối mà chú chứng kiến cả quá trình lớn lên, cũng là người bản lĩnh nhất. Chú thường nói với Minh Dương rằng nếu con bản lĩnh bằng một nửa của tiểu Phó thôi là chú có thể yên tâm lùi về làm hậu phương rồi. Cũng không đến nỗi tuổi đã cao mà còn phải đối phó các lớp trẻ tụi con đâu.”
Giọng nói của ông Tống tràn đầy khí thế, nghe thì không hề cảm thấy ông có dấu hiệu rút lui.
“Chú quá khen rồi.” Phó Tây Từ thản nhiên nói.
“Con khiêm tốn rồi, thế giới này từ nay về sau sẽ thuộc về các lớp trẻ tụi con, Minh Viễn không bằng con, sau này tiểu Phó con nể mặt ông già này, bao dung cho nó một chút nhé.” *
"..."
Tống Minh Viễn nâng ly lên, "Ông nội, ông đừng lo lắng, con với Phó tổng cũng là chỗ anh em, trong tương lai còn có cả anh Hành và đó sẽ là một tam giác sắt. Hai gia đình Tống gia và Phó gia chắc chắn sẽ thịnh vượng mãi mãi."
Ngồi bên cạnh ông lão, Đỗ Dịch Hành không nhiều lời, mỗi câu nói đều có trọng lượng với ông Tống, hiển nhiên rất được coi trọng.
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào người đối diện là Phó Tây Từ, "Con cũng coi như là người mới, còn phải học hỏi thêm từ Phó tiên sinh."
“Khách sao.” Phó Tây Từ ngược lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.
Vụ mua bán sát nhập được thảo luận.
Khi kết thúc, trợ lý mở cửa xe cho Phó Tây Từ, đồng thời nói: "Phó tổng, bên kia phu nhân gọi đến ạ.”
Từ khi đi ra mặt của Phó Tây Từ không biểu cảm, rõ ràng động tác đã ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Từ lúc nào, sao không nói sớm?"
Trợ lý: "Chuyện từ một tiếng trước, không phải chuyện gì gấp, cho nên không kịp thời nói với anh."
“Cô ấy nói gì?”
“Phu nhân hỏi có phải tối nay anh ngủ lại công ty không, nếu ở lại công ty thì quần áo cô ấy đã dọn sẵn để ở phòng khách cho anh rồi, lúc nào cũng có thể cầm qua đó.” Trợ lý lặp lại.
Từ góc độ người ngoài cuộc mà nói, từ khi phu nhân trở về từ vùng nông thôn, cô ấy đã trở nên tinh tế hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, khi Phó tổng làm thêm giờ và ngủ lại trong công ty thì phu nhân sẽ tức giận. Còn bây giờ lại còn chuẩn bị đầy đủ quần áo cho Phó tổng nữa.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như vậy.
Nhưng khi vợ chồng sống chung giống hết như một người cầm ly nước lên uống mới biết nó nóng hay lạnh, dù thế nào tự Phó Tây Từ cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh cúi người bước vào xe.
Người lái xe hỏi: "Phó tổng, anh có quay lại công ty không?"
“Về nhà đi.” Phó Tây Từ giơ tay nhướng mày.
Ngày thứ hai khi bà dì nhỏ đến thăm, Thư Dư cũng cảm thấy không dễ chịu lắm.
Tối qua cô còn khoác lác khoe khoang rằng bà dì của cô từ trước đến nay luôn rất hiểu chuyện và cô chưa bao giờ bị đau, nhưng hôm nay bà dì của cô đã thể hiện sức mạnh của mình và thành công khiến cô cảm thấy đau đến mức chết đi sống lại.
Đau nhói vùng bụng dưới, hết cơn này đến cơn khác.
Sau khi đi làm về Thư Dư định đi ngủ, nhưng cô không thể chịu đựng được cơn đau này nữa, vì vậy cô đứng dậy khỏi giường và tìm thuốc.
Nghe nói uống thuốc không tốt, sau này có thể bị lệ thuộc, bà dì sau này mỗi lần đến sẽ càng đau hơn nữa, nhưng hiện tại cô cũng không để ý nhiều như vậy, định uống hai viên trước.
Khi Phó Tây Từ quay về, cô đang lê cơ thể yếu ớt của mình đi xuống, rót nước và chuẩn bị uống thuốc.
“Em bị làm sao vậy?”
Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Thư Dư, ánh mắt liếc nhìn hộp thuốc cô đang uống, liền hiểu ra: "Bụng đau à?"
Thư Dư dựa vào kệ bếp, cảm thấy yếu ớt, "Đúng vậy, có người từng nói sức khỏe tốt quá cũng không ổn, nếu không bị bệnh, không cảm thấy đau sẽ có vấn đề.”
"Vào thời điểm như vậy tốt nhất không nên uống thuốc." Phó Tây Từ có một người chị gái, Phó Minh Song mỗi khi bà dì đến thăm là cô ấy đau như chết đi sống lại, vậy nên mấy chuyện này anh cũng biết được một chút.
"Nhưng em đau quá, chịu không nổi."
Loại đau đớn này khiến người ta cảm thấy như thể ngay ngày mai thôi là không thể nhìn thấy mặt trời, cô còn cần cứu mạng, "Không uống thuốc thì làm sao bây giờ?"
“Uống nước nóng đi.” Phó Tây Từ nhìn hướng dẫn sử dụng ghi trên hộp thuốc, không cần suy nghĩ nói.
Thư Dư: "...?"
Người chồng làm bằng sắt thép của cô chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Phó Tây Từ cầm lấy viên thuốc từ trong tay cô, lại sờ nhiệt độ nước, vừa đủ nóng để uống, "Anh xoa bóp để giúp cho em giảm đau, còn thuốc có thể không uống thì trước tiên đừng uống.”
Câu này vẫn coi như là giống người nói đi.
Thư Dư có chút hoài nghi, "Anh biết xoa bóp sao?"
"Không biết," Phó Tây Từ thành thật nói, "Nhưng hồi đó cứ vào lúc như vậy là mẹ anh sẽ xoa bóp cho chị ấy.”
Anh chưa xoa bóp bao giờ nhưng có thể tạm thời coi là có học qua đi.
Thư Dư sửng sốt một hồi, đại khái cũng không nghĩ tới trí tuệ nhân tạo lại có kỹ năng này, cho nên cuối cùng gật đầu, "Thế thì thử đi.”
Khi Phó Tây Từ gọi điện thoại để hỏi mẹ Phó, cô đang nằm trên giường và nhịn không được vào phía sau trên ban công, thấp thoáng sau tấm rèm trắng, không hiểu sao cảm thấy mình dường như cao hơn trước.
Lẽ nào tên cẩu nam này lén lút sau lưng cô đi học?
Kiểu suy nghĩ mù quáng này, ở một mức độ nào đó, đã có công dụng làm xoa dịu nỗi đau của cô.
“Là xoa bóp vào huyệt tam âm giao." Sau khi hỏi rõ ràng, Phó Tây Từ cúp điện thoại và đi tới.
“Huyệt tam âm giao ở đâu?"
Phó Tây Từ lên giường, rũ mắt xuống, "nhấc chân lên."
Thư Dư ngoan ngoãn giơ chân lên.
Bàn tay của Phó Tây Từ chạm vào bên trong bắp chân, sau khi đặt bốn ngón tay lại với nhau, anh tìm thấy vị trí, Thư Dư mới nhận ra hóa ra là huyệt tâm âm giao ở đây.
“A.”
Cô khẽ ậm ừ.
Nó không đau lắm, chỉ nhẹ, kèm theo cảm giác nhức nhối.
Phó Tây Từ ngẩng đầu nhìn phản ứng của cô, biết rằng anh đã tìm đúng vị trí, anh tiếp tục nhấn mạnh như vậy.
Thư Dư vô thức c ắn môi dưới.
Không biết có phải là do ý thức bị phân tán hay không mà bụng dưới tựa hồ không còn đau như trước.
Cô ngước mắt nhìn anh, khi anh cúi đầu xuống càng thấy rõ đường nét thanh tú, hàng lông mi dài như lông quạ.
Người đàn ông này có vẻ rất nghiêm túc và anh luôn tập trung vào mọi việc mà anh làm.
Cảm giác tập trung này đã tạo ra một ảo tưởng, một ảo tưởng rằng anh đang coi mình như một kho báu. Ảo tưởng này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, và sự không vui mà bà dì mang lại cũng tan thành mây khói.
Dần dần, cơn đau ở bụng dưới của cô biến mất, cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Lúc này Phó Tây Từ mới buông chân cô ra, anh đắp chân cho cô, rồi vội vàng đi vào phòng tắm, tắm rửa rất nhanh rồi đi ra, dùng bàn tay to lớn che bụng cô, dùng nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm bụng cô, xoa xoa bụng cho cô với lực vừa phải.
“Hai ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài, cũng khoảng một tuần mới về.” Anh hiếm khi chủ động báo cáo lịch trình của mình.
Có lẽ là do bụng được xoa quá thoải mái, hơn nữa cô quả thật đang rất yếu ớt, lúc này có ảo giác hai người là một đôi thật sự, cô còn nói bên tai anh, giống như một người vợ biết quan tâm sẽ nói: “Vậy thì emsẽ nhớ anh."
Âm lượng nhỏ, giọng điệu mềm mại, như thể là đang dỗ dành anh.
“Phải không?” Phó Tây Từ có chút không thể tin được, câu nói này khiến anh mỗi chữ đều phải đặt dấu chấm hỏi.
Thư Dư gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải, lúc em nhớ anh em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Vừa nói, cô vừa vòng tay qua cổ anh, hôn lên má anh, nơi nhớp nháp và mềm mại hơn bình thường rất nhiều.
Lúc cô nói câu này là xuất phát từ trái tim. Biểu hiện hôm nay của Phó Tây Từ tốt ngoài dự kiến, trong lúc cảm động, cô cũng cảm thấy mình cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Chỉ là một cú điện thoại, sẽ không mất đi miếng thịt nào.
Phó Tây Từ sửng sốt một lúc, một lúc lâu sau mới trả lời: "Được."
Thư Dư bị ôm thật chặt, hai tay ôm bụng dưới xoa xoa không ngừng cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
Chồng cô là tốt nhất trên thế giới, cô cảm thấy là như vậy.
Trong vòng một tuần sau khi rời khỏi nước, Phó Tây Từ đã hỏi trợ lý của mình lần thứ n rằng Thư Dư có gọi điện không, và trợ lý lần thứ n trả lời là không, anh ấy đã chứng kiến mặt ông chủ của mình mỗi lúc một tối sầm lại.
“Có lẽ là do phu nhân bận quá.” Trợ lý tràn đầy khát vọng sống sót.
Quả thực là quá bận rộn.
Phó Tây Từ xem thẻ, anh thấy rằng vợ anh đã mua không dưới năm chiếc túi xách, mười bộ váy cao cấp, giày dép và vô số trang sức.
Không khó để đoán rằng bà dì đã hết, sức chiến đấu tràn đầy, các cửa hàng thương hiệu lớn đã bị tắm máu.
Không chỉ vậy, các vở nhạc kịch, buổi hòa nhạc, lễ hội âm nhạc ... đều chật cứng, bạn bè trong giới cũng đăng ảnh chụp cùng ban nhạc yêu thích khi đi xem hòa nhạc, đời sống giải trí khá phong phú.
Câu nói "Khi em nhớ anh em sẽ gọi điện cho anh" giống như ảo giác thính giác của anh đêm đó, và nó dường như cũng là lời tuyên bố một sự thật không cần nói cũng biết.
Sự thật là trong một tuần nay, cô không hề nhớ đến anh dù chỉ một lần.
*Mình đã check kĩ mấy chương trước chỉ có nhân vật Tống Minh Dương nhưng không hiểu sao chương này tác giả lại nhắc tới Minh Viễn, không biết có cùng một người hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]