Thư Dư thì lại không hề hay biết chuyện giả bị nghẽn mạng của mình đã bị phát hiện chỉ trong vài phút.
Cô hưng phấn đi tới, tự mình xách một cái giỏ trúc nhỏ, đeo ở bên hông, cùng mấy người giáo viên đi lên núi.
Dưới chân núi là bãi đất khai hoang trồng ngô cao đến bắp chân, khi gió thổi lá ngô rung rinh như những làn sóng xanh.
Cô giáo Phương đứng ở bên cạnh Thư Dư, cô là người mới đến, không quen thuộc với nơi này nên lo lắng cô sẽ bị lạc.
Nam giáo viên đi phía trước, tay cầm liềm hái bỏ dây gai cho người đi sau, tự tay mở một con đường.
Càng lên cao càng ít người.
Nam giáo viên quay đầu nói: "Tôi không dám đi lên nữa, nghe nói có lợn rừng."
Mọi người đều tiếc mạng sống nên chỉ đi loanh quanh tìm.
Sau khi tìm được giáo viên Phương liền gọi Thư Dư lại, chỉ cho cô nhìn lá trà trên cây trà, "Cây trà hình dáng như thế này đây, cô tìm phải thật cẩn thận, có mấy cái giấu ở trong lá cây."
“Được.”
Thư Dư cực kỳ tập trung, dĩ nhiên là tốc độ của cô không tốt bằng những giáo viên khác, nhưng cô cũng thu hoạch được một số, cô cứ giữ như bảo vật.
Khi xuống núi, không đi cùng một con đường, nhưng gặp những học sinh đang tìm kiếm trà như họ, một trong số chúng Thư Dư nhớ rằng đó là Dư Tân, cô bé đã nộp bài tập về nhà cho cô giáo Phương.
Trong số các học sinh, Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354679/chuong-41.html