“Em cho rằng cho tới bây giờ chị ấy còn không biết sao?” Phó Tây Từ trầm mặc một lát nói.
Thư Dư không cảm thấy anh có ý châm chọc, cô ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, cũng không có khoa trương như vậy, bánh trôi nhỏ dễ thu hút người ta quá đấy."
"..."
Đạo lý này có lẽ không còn cách nào để nói tiếp được.
Phó Tây Từ nhìn cô, đột nhiên nói: "Lại đây."
"Làm chi?”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng Thư Dư tràn đầy nghi hoặc, nhưng miệng anh lại mím chặt giống như thể "Em mà không tới đây thì đừng mơ mà biết", thế là cô buộc phải chậm rãi đi tới.
Đôi mắt cô mở to một chút và hỏi, "Cái gì?"
Âm cuối vừa kết thúc, đã có người thẳng thừng ép đầu cô áp vào trong ngực anh, và cô lại bị nhét trở lại trong chăn: "Ngủ đi, nếu như ngủ không được, anh có thể ngồi nói chuyện với em.”
Làm như thể có thể trò chuyện với anh là một món quà tuyệt vời mà thượng đế ban tặng vậy.
Thư Dư giống như còn chưa kịp được xù lông đã bị thu móng vuốt khiến nó không thể lộ ra, cũng không thể tức giận.
“Anh thật phiền phức, ai muốn nói chuyện phiếm với anh chứ, nói chuyện với anh thì không bằng em nói chuyện với một khúc gỗ còn sướng hơn!” Đầu gỗ không nói cũng không động, cũng sẽ không làm người ta tức giận.
Phó Tây Từ không thể trả lời lại ngay.
Cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354670/chuong-32.html