“Anh chính là không có trái tim đấy!” Thư Dư tức giận.
Bánh trôi nhỏ ngồi trên nền đất không khóc cũng không nháo, còn không đợi Thư Dư bế cậu bé đã chỏng mông ngồi dậy, lại bập bễnh đi bằng cái chân nhỏ nhắn của mình qua, nhón nhón chân, còn đang định đưa chiếc xe đồ chơi cho anh tiếp.
Thư Dư: “…”
Cô cảm thấy bản thân như lạc vào trong mối quan hệ tay ba, cô yêu bánh trôi nhỏ, mà bánh trôi nhỏ lại yêu chú nhỏ của cậu bé, đây là thế giới bị tổn thương sâu sắc vì một mình cô ai cũng không chịu yêu.
Phó Tây Từ nhíu mày, không hiểu tại sao bánh trôi nhỏ lại cứ cố chấp, khăng khăng một hai phải đưa chiếc xe đồ chơi cho anh, việc anh chơi cùng cậu bé là chuyện không thể nào.
Thư Dư không chút khách khí nói: “Thằng bé thích anh, vậy nên mới đem chiếc xe đồ chơi mà thằng bé thích nhất chia sẻ với anh đấy.”
Cô thật sự là không ghen tị một chút nào cả.
Phó Tây Từ trầm mặc khoảng chừng hai giây, nhấc tay đưa cho cô: “Thế cho em đấy.”
Anh nhìn thấy Thư Dư cứ nhìn chăm chăm chiếc xe đồ chơi đó, dáng vẻ như rất muốn có.
Cô nhìn chiếc xe với dáng vẻ cao quý lộng lẫy, trong lòng không khỏi dao động, nhưng nghĩ lại, nếu cô cầm lên, chẳng phải là anh có dịp được đắc ý với cô sao?
Cô không cần, cô từ chối.
“Anh cầm đi, bánh trôi nhỏ là cho anh, nếu anh không nhận, thằng bé có thể tiếp tục đuổi theo để cho anh.” Cô không khỏi tức giận, “Nếu anh không tới, tụi em vẫn chơi rất vui vẻ, mà thằng bé cũng sẽ không ngã."
Phó Tây Từ nhìn vợ mình, và còn chưa đến một phút, có lẽ cô đã quên mất sự thật rằng anh vẫn chưa ăn gì, nhưng cô lại luôn có thể nhớ đến chuyện bánh trôi nhỏ bị ngã.
Bánh trôi nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung như đang nhìn một thứ gì đó phát sáng.
Thư Dư miệng thì nói rằng đúng là tiểu đáng thương, nhưng tay thì lại không ngừng chụp ảnh và chụp ra không ít những bức ảnh góc nghiêng hoàn hảo.
“Mì chín rồi, ăn thôi.” Dì giúp việc bưng tô mì từ trong bếp đi ra, đánh vỡ sự bế tắc trong cục diện anh nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.
Thư Dư là người vui vẻ nhất, “Anh mau đi ăn đi kìa.”
Đừng làm phiền thời gian vui vẻ của cô nữa.
Phó Tây Từ và bánh trôi nhỏ lặng lẽ nhìn nhau trong vài giây, sau đó thỏa hiệp, lấy xe và đi về phía bàn ăn.
Sau khi món quà của mình tặng đã được nhận, bánh trôi nhỏ hiển nhiên trông vô cùng hạnh phúc, với vẻ ngây thơ "chú nhỏ nhận xe đồ chơi của con rồi, hai tụi con sẽ là bạn tốt của nhau", cậu liền đi theo phía sau anh.
Toàn bộ quá trình không có chút lưu luyến gì, hiển nhiên người dì nhỏ này của cậu bé đã hoàn toàn bị lãng quên.
Thư Dư chỉ có thể đi theo.
Phó Tây Từ ngồi xuống dưới bàn ăn, nhìn thấy hai người đi theo, dừng tay cầm đũa, ngước mắt hỏi Thư Dư: “Muốn ăn không?”
"Không có, chỉ là đã lâu không gặp anh, rất nhớ rất nhớ anh, muốn ngồi cùng để anh ăn mì." Cô nói dối mà hai mắt vẫn mở to, ôm bánh trôi nhỏ ngồi lên ghế, hai người họ ngồi dối diện ngắm anh ăn mì.
Nếu là người bình thường, ở trong hoàn cảnh này sẽ khó mà nuốt trôi được.
Nhưng Phó Tây Từ thì không, anh ăn bình tĩnh lạ thường, coi hai người họ như không khí.
Một người đẹp trai thì khi ăn cũng làm cho con người ta phải cảm thấy thưởng thức, và cứ ngồi nhìn lặng lẽ như thế nên nó khiến Thư Dư đói bụng.
Trái lại, dì giúp việc cười nói: “Trong nồi còn nhiều lắm, con muốn ăn không?”
Thư Dư trầm ngâm hai giây, "Dạ ăn, cảm ơn dì."
Dì vào bếp rồi lại đi ra, lấy hai cái bát, một bát nhỏ cho bánh trôi nhỏ, một bát nhỏ cho cô.
Ba người họ ngừng nói chuyện và cùng nhau vùi đầu chăm chỉ xử lý cái bát.
Sau khi Phó Minh Song tắm rửa xong, khi nhìn thấy cảnh này cô bị khựng lại, chụp một bức ảnh về khung cảnh ấm áp này và gửi thẳng vào nhóm chat gia đình.
Bức ảnh này trông giống như một gia đình nhỏ.
Ngay khi những bức ảnh xuất hiện, ngay cả ba Phó cũng trực tiếp ra mặt, và một nhóm người bắt đầu thúc giục sinh.
Phó Minh Song đi tới và cho Phó Tây Từ xem điện thoại của cô, "Ba mẹ đều cảm thấy hai đứa em mà sinh một đứa còn thì sẽ không giống như trước nữa, trông sẽ rất là ấm áp, Phó tổng đã cân nhắc đến chuyện này hay chưa?”
Phó Tây Từ vừa mới ăn xong, đọc hết tin này đến tin khác cũng không có cảm giác gì, nếu như trước đây anh còn có chút do dự, thì sau hôm nay, sự do dự đó đã biến mất.
Hiện tại, anh và Thư Dư thật sự không thích hợp để sinh con.
Anh rút khăn giấy ra, đồng thời hỏi: “Không có con, lẽ nào không ấm áp à?”
Câu hỏi này, ấm áp hay không, anh còn chưa biết hay sao?
Thư Dư ngừng ăn mì và ngoan ngoãn ngồi xem trận battle giữa Phó Minh Song và Phó Tây Từ, từ tận đáy lòng cô đang thầm cổ vũ cho Phó Minh Song.
Phó Minh Song kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, không cần nhìn cũng biết Thư Dư đang nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, cô phải thể hiện khí chất của một người chị em.
"Đó chắc chắn là không giống rồi, sau khi chị có bánh trôi nhỏ, quan hệ của chị và anh rể em càng ngày càng thân thiết, tình cảm của tụi chị cũng càng lúc càng tốt, đây đều là nhờ công lao của bánh trôi nhỏ đấy."
"Sau khi em và tiểu Thư có con cũng vậy, đứa bé giống như sợi dây tình cảm, là cầu nối cho hai đứa."
“Chị thật sự cảm thấy em nên suy nghĩ một chút, nói là sinh con cũng không thể lập tức có thể sinh liền, em có thể chuẩn bị tâm lý trước."
“…..”
Trong nháy mắt liếc qua, Phó Tây Từ nhìn thấy Thư Dư bất giác gật đầu.
Đó là cơ sở cho tình cảm.
Mà anh và Thư Dư lại không giống nhau, cô gái này không tim không phổi, bây giờ trong lòng không có anh, sau này lại càng không thể có con.
Trước khi kết hôn, Phó Tây Từ cũng cảm thấy rằng hôn nhân chỉ là một giai đoạn cần thiết, không quan trọng anh ở bên ai, có tình cảm hay không cũng không quan trọng, có thể tương kính như tân trải qua cuộc đời này đã là kết quả hoàn mỹ nhất rồi.
Sau khi kết hôn, anh bắt đầu muốn thử một kết quả khác.
Ánh mắt của Phó Tây Từ rơi vào trên người Thư Dư, trầm giọng nói: "Em cảm thấy rằng tình cảm giữa em và tiểu Thư đã đủ tốt rồi.”
Cũng có nghĩa là bây giờ hai người không cần một đứa trẻ để gia tăng tình cảm.
Phó Minh Song còn muốn nói điều gì đó, nhưng Phó Tây Từ không cho cô ấy cơ hội nữa, sau khi lau miệng, anh đứng dậy và đi lên lầu.
Thư Dư cùng Phó Minh Song hai người ngơ ngác nhìn nhau, người trước vẻ mặt khó tin, người sau không nhịn được cười ra tiếng.
Sau một thời gian, Thư Dư nhận ra từ những lời vô nghĩa từ miệng của Phó Tây Từ, cô gần như nói lắp bắp vì tức giận, "Chị nhìn anh ấy đi, chỉ vì để tránh việc có con mà lời nói điên khùng gì anh ấy cũng nói được."
Mẹ ơi, mẹ ơi, tại sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy!
Ai tình cảm tốt với anh hả!
Tên lừa gạt!
Đêm đã khuya, nên rót chút nước uống và đi ngủ.
Khi hai người họ đến đây, Thư Dư đã đồng ý với Phó Minh Song rằng cô sẽ ngủ chung với họ, cô muốn được gần gũi với bánh trôi nhỏ.
Nhưng việc Phó Tây Từ lại đột ngột trở về sau chuyến công tác đã phá vỡ kế hoạch của cô, cô cảm thấy không hài lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy việc bản thân qua kia ngủ là một yêu cầu hợp lý.
Thoa kem xong, Thư Dư ngồi xuống bên giường, "Em cảm thấy chuyện này nên sớm nói cho anh biết."
Phó Tây Từ đang lật xem một tờ tạp chí tài chính, nghe vậy, anh đặt tờ tạp chí xuống, bắt gặp ánh mắt của cô, gật đầu: "Sao vậy?"
"Chuyện là… Trước khi đi công tác anh đã nói là khoảng một tuần mới về, cho nên chị Minh Song và bánh trôi nhỏ mới qua đây ở cùng em, buổi tối chúng em đồng ý ngủ với nhau. Tuy rằng anh đã trở về, nhưng làm người thì vẫn phải là có lời phải giữ lấy lời, phải không?”
Cô vừa nói, vừa không nhịn được liếc nhìn anh.
Phó Tây Từ không biểu lộ gì thừa thãi, thay cô nói nốt câu cuối cùng: “Vậy nên em muốn qua đó ngủ?”
“Anh trả lời đúng đấy!” Thư Dư vô cùng hưng phấn, lúc thích hợp lại còn nịnh nọt mấy câu, dỗ cho anh vui vẻ, “Anh thật thông minh đấy.”
"KHÔNG."
Tuy nhiên, Phó Tây Từ hoàn toàn không dính chưởng chiêu này và anh đã từ chối không chút do dự.
Nụ cười của Thư Dư đông cứng lại, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi: "Tại sao, bánh trôi nhỏ không thấy em sẽ khóc mất."
“Phải không?” Anh rất bình tĩnh nhìn cô.
Ánh mắt này quá trực tiếp và xuyên thấu khiến Thư Dư nhất thời không thở nổi.
Cũng không biết cô nhìn đâu ra một điều quan tr ọng lúc giao tiếp với người đàn ông, chính là đàn ông bọn họ thường ăn mềm không ăn cứng, cứng rắn cũng vô dụng.
Thư Dư điều chỉnh vài giây, đổi thành bộ dáng đáng thương cụp mắt xuống, "Anh xem, khó khăn lắm bánh trôi nhỏ mới tới đây một lần, em khó có cơ hội ngủ cùng thằng bé, anh thật sự sẽ nhẫn tâm sao?”
Giọng nói cũng đầy đau khổ.
Động tác kéo cái chăn của cô rất nhẹ, cô gần như nói ra câu xin anh đấy.
Phó Tây Từ đóng cuốn tạp chí lại, đặt nó lên tủ đầu giường và lạnh lùng nói: "Anh nhẫn tâm được."
“…..”
Ai nói cái chiêu này có tác dụng vậy? Lăn ra đây coi!
Thư Dư vốn chỉ định nói cho anh biết một tiếng, cũng không thật sự cần sự đồng ý của anh, vừa nhìn thấy Phó Tây Từ cứng không ăn, mềm cũng chẳng chịu, cô thẳng thừng không xin anh nữa, nhấc tay muốn đứng dậy khỏi giường.
Vừa mới làm động tác đầu tiên đã bị kéo lại bên cạnh anh, sau đó cô thẳng thừng bị anh nhét vào chăn, tắt đèn, cả phòng ngủ chìm vào trong bóng tối đen như mực.
Phó Tây Từ nằm xuống, “Đi ngủ.”
Thư Dư có ý định vùng vẫy nhưng cánh tay của anh như tấm thép, mặc kệ cô dùng sức cỡ nào cũng không thể động đậy.
Mệt rồi, cô chấp nhận hiện thực này.
Thư Dực đá chăn như để trút giận: "Phó Tây Từ, anh thật quá đáng, đối xử với vợ mình như vậy thì anh sẽ bị sét đánh đấy, anh có biết không hả?"
Hai giây sau, hai chân cô cũng mất tự do.
Bây giờ, tất cả những gì cô còn có thể dùng để công kích chính là cái miệng của mình.
Nhưng cái này đối với Phó Tây Từ mới là vô dụng nhất, Thư Dư mắng cũng mệt, cô thật sự không nói nên lời, "Không phải, nhưng mà sao anh cứ khăng khăng bắt em phải ngủ cùng anh, bình thường em cũng đâu thấy anh giống kiểu thiếu em là ngủ không được đâu.”
Chỉ có thể giải thích là người này tâm địa rất xấu, không muốn nhìn thấy cô vui vẻ.
Phó Tây Từ không buông tay, nói: "Ừm, thiếu em anh ngủ không được.”
Giọng nói yếu ớt, nội dung nghe như một câu chuyện cổ tích.
Dù cho có đánh chết cô, cô sẽ không tin điều đó.
Đấu tranh vài phút, Thư Dư thấm mệt, cô cũng không phải nằm sát rạt anh, đợi sau khi anh ngủ say, cô chuồn đi cũng không muộn, chỉ cần kiên nhẫn một chút là được.
Cô không nói gì, và căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng.
Thư Dư bị ép vùi đầu vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Trong lúc chờ đợi Phó Tây Từ ngủ, cô cũng cảm thấy buồn ngủ, dựa vào khao khát muốn được ngủ chung với bánh trôi nhỏ, cô gắng gượng được khoảng mười phút.
Thư Dư không nhịn được nữa, cẩn thận lắng nghe hơi thở của anh, đều đều đều đặn, tựa hồ đang ngủ.
“Anh ngủ rồi à?” cô nhẹ nhàng hỏi.
Không thấy đáp lại, cô liền cao giọng gọi anh: " Phó Tây Từ?"
Vẫn không có câu trả lời.
Thư Dư đoán anh đã ngủ, cho nên cô bắt đầu nhẹ nhàng lay động chân tay của anh, bởi vì toàn bộ quá trình đều phải cẩn thận, dè dặt nên tiêu hao một chút sức lực, đợi dời được cả người anh ra cô cũng rất mệt mỏi.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng nó đã thành công.
Cô vịn vào giường chậm rãi ngồi dậy, bên tai cảnh giác với âm thanh như cũ, lo lắng Phó Tây Từ đột nhiên tỉnh lại.
Khi Thư Dư định tung chăn ra khỏi giường, liền nghe thấy một tiếng “tách”, đèn tường đã được bật sáng, Phó Tây Từ dựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn cô.
Bốp, bị bắt tại chỗ.
Thư Dư: "..."
Xấu hổ đến cực độ, cô ngược lại không hề hoảng loạn, ngồi thẳng dậy để ổn định khí thế.
“Em muốn như vậy à?” Phó Tây Từ hỏi.
Cô gật đầu, "Muốn như vậy đấy!”
Bây giờ anh đã hiểu rồi, nếu đã hiểu, hãy để em đi nhanh nhẹn lên!
“Anh đi công tác mấy ngày mới về, em lại vứt anh ở đây một mình, chạy sang ngủ cùng bánh trôi nhỏ, chị anh sẽ nghĩ gì đây hả?” Phó Tây Từ thử nói đạo lý với cô.
Lúc Thư Dư ở nhà cô, luôn hở ra là nhắc nhở anh phải biểu hiện những cử chỉ yêu đương, định lý tương đương, anh nghĩ rằng ở trước mặt Phó Minh Song cô cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng kênh đạo của hai người không cùng một đường, Thư Dư suy nghĩ mấy giây rồi trả lời: “Sẽ cảm thấy em yêu bánh trôi nhỏ rất sâu đậm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]