Điện thoại liên tục đổ chuông, giọng nói bình thường lại giống như cái kèn suona thúc giục, thổi liên tục vào trái tim cô lần lượt.
Chiếc điện thoại cuối cùng đã rơi vào tay cô.
Đừng nghe, đừng nghe….
Lòng bàn tay của Thư Dư đổ mồ hôi, cô không thể ngừng nghĩ về nó.
Nhưng sự thật không bao giờ như ý muốn của ta, ngay khi điện thoại được kết nối cô liền biết thế giới mà cô là người duy nhất bị tổn thương đã đến.
“Có việc gì.”
Giọng nói trong điện thoại trầm hơn so với giọng vốn có của anh.
Những người khác nghe thấy giọng nói của Phó Tây Từ, đều đồng loạt ngậm miệng lại, nhường lại bầu không khí im ắng cho hai người.
Bây giờ Thư Dư chính là tên đa vươn lên, lời mạnh miệng cũng đã nói rồi, nếu ngã ở chỗ này, cả đời Thư Dư sẽ chỉ toàn những câu chế giễu.
Như thế cũng được sao? Không được, cô giáo Thư không cho phép chuyện này xảy ra.
Vở kịch này phải tiếp tục diễn.
Cô cố ý giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói cũng cứng ngắc, "Nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà gọi là có việc gì hả? Không có chuyện gì là không được gọi cho anh sao? Gọi điện thì nhất định là phải có chuyện hả.”
Hàng loạt từ giống như tiếng leng keng.
Phó Tây Từ cau mày, cầm điện thoại và nhìn vào các ghi chú trên màn hình, anh xác định người đang gọi là Thư Dư.
Sao vậy, cô ăn nhầm thuốc súng?
Phó Tây Từ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354649/chuong-11.html