Cố Hằng Chỉ nuôi Lady đã mười năm, lông nó màu trắng tuyết, mắt tomàu hổ phách xinh đẹp, vì là mèo đực nên mặt nó to hơn, hơn nữa ăn nongủ kỹ, nên thân hình tròn vo.
Cố Hằng Chỉ mới mở cửa ra, nó không biết từ chỗ nào lao tới, cọ cọvào chân Từ Minh Bồng kêu meo meo, hoàn toàn không nhìn thấy chủ nhân nó tồn tại.
Cái con mèo béo này!
Cố Hằng Chỉ liếc nó một cái trừng mắt. Từ Minh Bồng cũng nhìn thấymèo không thấy “ông xã” đâu, quăng hết túi giấy cầm trên tay xuống, khom người ôm lấy con mèo.
“Ai nha, Lady, nhóc nặng quá!”. Bình thường mèo chỉnặng ước chừng bốn, năm kg, lần trước ôm, cảm giác nó đâu có nặng nhưvậy, cô cười hì hì xoa xoa cái bụng phì của nó. “Xem, bụng cũng thêm một ngấn”.
Con mèo thoải mái cuộn trước ngực cô, khò khè khò khè kêu theo mỗi cái vuốt ve của cô, Cố Hằng Chỉ nhìn xem, mắt trợn trắng. “Khó trách tên tiểu tử này gần đây không cho anh ôm, khẳng định là sợ anhphát hiện cân nặng của nó rồi cắt bớt khẩu phần đây mà!”.
Từ Minh Bồng dùng mặt cọ vào lớp lông mềm mượt của con mèo, nghe thấy nó rên rừ rừ ngoài miệng, cô rất yêu con mèo này. Tròng mắt cô ấm áp,nghĩ đến năm đó khi cô phát hiện ra Lady đang nằm trong bụi cỏ, khi đónó vừa nhỏ vừa gầy yếu, không chịu nổi một kích nào nữa, mấy bạn cùngphòng thấy cô ôm một con mèo nhỏ, hoảng không biết nên làm sao.
Ký túc xá cấm nuôi vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-khong-don-gian/1918014/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.