Chương trước
Chương sau
Phòng khách sạn.

Tiêu Mặc Thần đứng trước tủ rượu, nửa chén rượu trắng đến cổ họng, vị cồn cay xé cuống họng, bàn tay siết chặt điện thoại trong tay, im lặng như chết.

Sau một lát, hắn mang điện thoại hung hăng ném trên thảm, trong đầu bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, từng ngụm từng ngụm uống hết rượu trong ly.

Cồn rượu làm tâm trí anh tê liệt, Tiêu Mặc Thần nhắm mắt lại, tựa vào cửa sổ, bàn tay hung hăng dùng sức, ly pha lê vỡ vụn, mảnh vụn thuỷ tinh ghi vào lòng bàn tay, những giọt máu đỏ tươi không ngừng nhiễu xuống sàn, nhưng anh dường như không có chút cảm giác gì.

Cô vậy mà biết thân phận của anh, nhưng mà dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh cũng sẽ không để cô rời đi.

Cố Noãn, chỉ có thể là của anh.

Về mối quan hệ giữa Cố Noãn và Phương Tuấn đã đến tai Lục Mai trong tích tắc. Sáng hôm sau, Tiêu Mặc Thần vừa tỉnh lại thì đã nhận được cuộc gọi của Lục Mai.

“Dì Mai, có chuyện gì không?”

“A Thâm, con bây giờ đã nhìn rõ người phụ nữ kia là ai chưa? Cô ta là con của Phương Tuấn, nghĩ đến vụ tai nạn ô tô và lời nói năm đó của của con, nhất định phải vì ba và mẹ con báo thù, con đã quên rồi sao?”

Tiêu Mặc Thần cụp mắt xuống cười nhẹ: “Dì Mai, Noãn Noãn và Phương Tuấn không có quan hệ huyết thống, dì cũng không thể không cho người ta tái hôn phải không? Chuyện này con sẽ xử lý, dì Mai, nếu không có gì thì con cúp máy trước.”

“A Thâm.” - Lục Mai còn muốn nói thêm, nhưng sợ chọc giận hắn, cho dù biết Cố Noãn và Phương Tuấn có quan hệ, A Thâm vẫn là bảo vệ cô ta khiến Lục Mai kinh ngạc cũng không biết phải nói gì.

“A Thâm, con quan tâm đến Cố Noãn dì cũng mặc kệ, nhưng con hãy nghĩ tới Tiểu Linh. Tiểu Linh vì con làm nhiều như vậy, con một lời cảm ơn, một bữa cơm cũng không mời, như vậy là không được. Lúc này Tiểu Linh cũng ở nước M, đừng phụ lòng của Tiểu Linh..”

Lục Mai còn chưa nói hết đã bị Tiêu Mặc Thần cắt ngang: “Dì Mai, con còn có việc phải làm, liên quan đến Vinh Giang Linh, con sẽ nói chuyện với cô ta.

Cúp điện thoại của Lục Mai, đáy mắt anh thoáng qua cảm xúc không nhịn được. Dì Mai đã biết mối quan hệ giữa Cố Noãn và Phương Tuấn. Anh đã cảnh báo Vinh Giang Linh đừng làm trò trước mắt anh.

Có vẻ cô ta... thật sự không muốn từ bỏ.

Tiêu Mặc Thần gọi cho Cố Noãn nhưng mà quả nhiên không gọi được.

Anh soạn tin nhắn, lại nghĩ lại, không gửi cho Cố Noãn nữa, gửi cho trợ lý của Phương Tuấn.

Cố Noãn nhận được thông tin từ trợ lý của Phương Tuấn, Lục Hàn Thâm muốn gặp cô thương lượng sửa lại hợp đồng, cô muốn cự tuyệt nhưng trợ lý nói, chuyện này hai bên đã thương lượng rất lâu, không thể nào không nói một lời mà từ chối như vậy.

Cho nên Cố Noãn đành đồng ý, địa điểm hẹn là sân Golf.

Đi đến điểm hẹn, Cố Noãn được nhân viên đưa vào bên trong sân.

Đi qua hành lang, Cố Noãn nhìn thấy từ xa thân ảnh người đàn ông cao lớn mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản đang vung gậy đánh gôn.

Cô đi qua, chưa đến gần, nhìn thấy người bên cạnh Tiêu Mặc Thần với bộ váy thể thao đầy màu sắc.

Vinh Giang Linh, sao cô lại không biết cô ta.

Cố Noãn nhếch môi đầy giễu cợt, nhìn thấy Vinh Giang Linh khoát tay của anh ta.

Vinh Giang Linh, cô không bao giờ quên được Lục Hàn Thâm đã đưa cô đến bữa tiệc nhà họ Vình và cô suýt bị làm nhục ở nơi đó.

Hóa ra, cô ta đã sớm biết anh ta từ lâu.

Cố Noãn từ từ đi tới, Vinh Giang Linh quay đầu nhìn thấy Cố Noãn, sắc mặt có chút thay đổi, đồng thời cũng cảm nhận được người đàn ông đang muốn đẩy cô ta ra.

Vinh Giang Linh cắn răng, nhón chân lên và nhẹ nhàng hôn vào cổ người đàn ông, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Hàn Thâm.”

Anh nheo mắt lại, lạnh lùng mắng: “Buông ra.”

Vinh Giang Linh không cam lòng buông tay ra.

Tiêu Mặc Thần tỏ ra ghê tởm, người phục vụ đưa tới một chiếc khăn tay, anh lau đi trên cổ, sau đó ném chiếc khăn vào thùng rác.

Cố Noãn bật cười.

Tiêu Mặc Thần xoay người nhìn thấy Cố Noãn, sắc mặt có chút thay đổi. Liếc nhìn Vinh Giang Linh, hai tay siết chặt, khớp xương từ từ kéo căng, sau một lát đáy mắt mới khôi phục bình tĩnh.

“Noãn Noãn.”



Cố Noãn khoanh tay bước tới: “Xem ra là tôi đã quấy rầy hai vị”

Tiêu Mặc Thần sắc mặt tối sầm bước tới, nắm cổ tay Cố Noãn kéo đi.

“Này, anh làm gì vậy?”

Cố Noãn có chút đau đớn muốn thoát khỏi tay anh ta.

Cô chỉ vừa nói một câu, anh ta làm quái gì kéo cô đi vào nhà vệ sinh?

Cố Noãn cảnh giác nhìn anh: “Tiêu Mặc Thần, anh muốn làm gì?”

Cô lùi lại một bước và dựa vào bồn rửa, giữ khoảng cách cả mét với anh.

Tiêu Mặc Thần nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô, trong ánh mắt hiện lên tia tổn thương, cô cứ như vậy sợ anh sao? Nếu không lấy danh nghĩa hợp tác hẹn gặp, cô sẽ không muốn gặp anh nữa sao?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mặc Thần trở nên âm trầm hẳn.

“Noãn Noãn, anh có chuyện muốn nói với em”

“Xin lỗi, tôi không có gì muốn nói với anh, giữa chúng ta cũng không còn gì để

nói. Ngược lại Lục tổng, ngài cứ như vậy ép tôi đến... nhà vệ sinh nam...như vậy không hợp lý nha. Nếu là chuyện hợp tác. Chúng ta nên ra ngoài nói chuyện.”

Cố Noãn muốn đi về phía cửa.

Trước khi ngón tay cô chạm vào nắm cửa, Tiêu Mặc Thần đã nắm lấy cổ tay cô, toàn bộ cơ thể cô bị ép lệ vách tường, khuôn mặt anh dựa vào cô, khoảng cách cực kỳ gần.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt cô.

Tiêu Mặc Thần nhìn khuôn mặt thật gần trước mặt, giọng nói có chút khàn khàn: “Nếu như là em đang tức giận và anh không nói cho em thân phận của anh, là anh sợ... sợ em rời bỏ anh.”

Cố Noãn cụp mắt xuống, đặt hai tay lên ngực Tiêu Mặc Thần muốn đẩy: “Nói xong chưa? Sợ tôi rời bỏ anh? Anh không biết sao, tôi hận anh đến mức nào, anh có phải đang cảm thấy tôi rất ngu ngốc, đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay. Tôi đối với anh ôm lấy sự thổ thẹn, tôi sợ không thể cho Bảo Bảo và Bối Bối một gia đình trọn vẹn, chỉ là không nghĩ đến anh chính là Lục Hàn Thâm, tôi mắt mù tâm cũng mù, lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn.”

Nhớ lại nụ hôn của Vinh Giang Linh, nụ cười trên mặt cô ngày càng sâu: “Anh sợ tôi rời bỏ anh sao?” - Trong lòng đầy sự mỉa mai: “Những lời đạo đức giả này anh nên dành cho Vinh tiểu thư của anh đi”

Cô mãi mãi không thể quên được sự sỉ nhục mà khi anh ta đưa cô đến bữa tiệc của Vinh gia.

“Em ghen?”

“Lục tổng, ngài nên nói lời nào đó bớt nực cười hơn được không?”

Tiêu Mặc Thần cố gắng giải thích: “Anh và Vinh Giang Linh chì là bạn bè thương trường bình thường.”

Cố Noãn ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi cảm tháy buồn cười: “Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe mối quan hệ giữa anh và cô ta, chỉ là hy vọng Tiêu tiên sinh, à không, Lục tổng, hãy tự trọng.”

Đôi mắt Tiêu Mặc Thần hoàn toàn tối sầm xuống, trong tay dùng sức: “Anh nói, anh và Vinh Giang Linh không có bất kỳ mối quan hệ gì, chuyện của cô ta anh sẽ giải quyết, Noãn Noãn, em đừng quên, em chính là vợ anh, chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng hợp pháp.”

Đôi môi Tiêu Mặc Thần cong lên: “Cho nên, cho dù em có chán ghét anh đến mức nào, cũng đừng hòng rời đi.”

Ánh mắt Cố Noãn đầy tức giận.

Tiêu Mặc Thần từ từ cúi đầu xuống.

Đôi môi anh ngăn chặn môi cô, Cố Noãn đánh vào lưng anh, những thanh âm giãy giụa đều bị nuốt vào.

Đã lâu anh chưa chạm vào cô, mùi hương của cô tràn vào mũi anh khiến anh mê muội một cách không thể không chế chính mình.

Cố Noãn hung hăng cắn lấy cánh môi anh.

Mùi máu tươi tràn lan trong nụ hôn của họ, Tiêu Mặc Thần chỉ hơi nheo mắt, tiếp tục hôn thật sau như không có cảm giác gì.

“Ưm...cầm thú.”

Cố Noãn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát đi được vòng tay của Tiêu Mặc Thần, cô cực kỳ tức giận đến mức đôi mắt ửng đỏ.



“Ầm ầm” - Tiếng đập cửa vang lên.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Làm cái gì bên trong vậy, mau mở cửa đi.”

Cố Noãn vừa thẹn vừa giận, cô dùng hết sức đẩy anh ra và mở cửa chạy ra ngoài.

Cố Noãn chuẩn bị rời khỏi sân golf thì chạm mặt Vinh Giang Linh.

Vinh Giang Linh nhếch môi cười, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Cố Noãn, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ghen tị: “Cố tiểu thư, đã lâu không gặp, tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô... hình như ở bữa tiệc của Vinh gia.”

Cố Noãn phớt lờ Vinh Giang Linh muốn rời đi.

Vinh Giang Linh đè nén sự không cam lòng: “Cố tiểu thư, chắc cô cũng đã thấy, tôi và Hàn Thâm chuẩn bị kết hôn, tôi khuyên nên nhanh chóng ly hôn với anh ấy... đừng làm trễ nãi chúng tôi. Tôi và anh ấy là thanh mao trúc mã, môn đăng hộ đối.” ( 2

Cố Noãn siết chặt bàn tay, hóa ra chỉ cần cô kí đơn ly hôn, anh ta sẽ cưới Vinh Giang Linh ngay lập tức, thật buồn cười.

“Cố tiểu thư, nói không chừng, tôi có thể khuyên nhủ Hàn Thâm để anh ấy tha cho Phương gia, bằng không, Phương Tuấn chắc hẳn sẽ có kết cục khó coi”

Cố Noãn tiến lên vài bước rồi dừng lại, quay người nhìn Vinh Giang Linh đang tỏ ra kiêu ngạo: “Thật sao, cô có khả năng giúp được Phương gia à?”

“Đương nhiên.”

Buổi tối, Cố Noãn quay về Phương gia.

Nằm trên giường nghĩ về những gì Vinh Giang Linh nói, họ sắp kết hôn, gia đình của anh ta hẳn rất thích Vinh Giang Linh.

Nghĩ vậy, trái tim Cố Noãn siết lại.

Mẹ cô bưng một ly sữa vào phòng, xoa xoa mái tóc cô, cũng không hỏi thêm gì.

Cố Noãn nằm xuống lên đùi mẹ, hai mắt đỏ hoe nhớ về quá khứ.

“Mẹ, con đã kết hôn và sinh ra hai đứa trẻ, con không dám nói cho mẹ vì bọn con kết hôn không có tình yêu, còn có mâu thuẫn rất lớn, anh ấy có người anh ấy thích, cho nên con không dám nói cho mẹ biết, bởi vì con nghĩ anh ấy không thích con, người anh ấy thích tỉnh lại, con sẽ có thể rời đi, an an ổn ổn sống tiếp.”

Hạ Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô: “Noãn Noãn à, nếu con không muốn nghĩ tới những chuyện buồn đã xảy ra thì cũng không cần nói, mẹ không hỏi, chỉ cần Noãn Noãn bây giờ sống thật tốt.”

Cố Noãn lắc đầu: “Sau này, con đưa Bảo Bảo và Bối Bối rời đi, nhưng con và anh ấy gặp lại nhau và ở bên nhau, con còn nghĩ sẽ cùng anh ấy mãi mãi ở bên nhau, nhưng rồi, con biết anh ấy lừa con. Gia đình anh ấy cũng không tiếp nhận con, con không biết nên làm cái gì... Con rõ ràng hận anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy cùng cô gái khác đứng bên cạnh nhau, sao tim con lại đau như vậy.”

Hạ Đồng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Cố Noãn: “Noãn Noãn, hay làm theo trái tim con, dù con quyết định thế nào, mẹ sẽ ủng hộ con.”

“Nhưng con không nhìn rõ trái tim mình, con không biết phải làm sao cả”

“Noãn Noãn, mẹ cũng từng có lúc do dự, hơn 20 năm trước, mẹ và ba con ly hôn, mẹ cũng rất do dự. Khi gặp Phương Tuấn, mẹ cũng do dự... nhưng cuối cùng là mẹ đã lựa chọn chính xác.

“Mẹ, vậy mẹ có hiểu rõ chú Phương không?”

“Hai người không thể nói là hiểu nhau, nhưng là trân trọng lẫn nhau. Chú ấy có thể có bí mật của mình, nhưng nhất định là vì muốn tốt cho mẹ nên mới không để cho mẹ biết, các này cũng là một phần của tình yêu.

Đây cũng là một phần của tình yêu.

Cố Noãn chớp mắt nhìn mẹ mình.

Hạ Đồng lại nói: “Noãn Noãn, trước khi mẹ đến với chú Phương, chú ấy đã có một người vợ... Chú ấy đang làm thủ tục ly hôn với cô ấy, nhưng cô ấy luôn muốn trì hoãn, lúc đó mẹ cũng không biết chuyện đó, về sau mẹ của chú Phương tìm đến mẹ, lần đầu gặpj liền cho mẹ một cái tát. Lúc đó mẹ rất tức giận với chú ấy, một mực đòi tạch ra, còn bỏ đi đến nơi khác sống, nhưng lúc đó mẹ mới biết không thể quên chú ấy, cuối cùng chú ấy tìm được mẹ, và chúng ta đều nhận ra rằng tình yêu cần có sự thấu hiểu nhau. Noãn Noãn à, đôi khi, lời nói dối, là muốn tốt cho nhau, con quyết định thế nào, mẹ đều sẽ ủng hộ con.”

Cố Noãn hỏi: “Nếu như chú Phương làm sai chuyện gì đó thì sao?”

“Nếu Phương Tuấn làm sai chuyện gì, mẹ sẽ cùng chú ấy cùng một chổ tiếp nhận hậu quả. Nếu mẹ đã chọn chú ấy, mẹ nhất định phải tin tưởng, ở cùng chú ấy lâu như vậy, mẹ hiểu chú ấy, cũng tin tưởng chú ấy.”

Hạ Đồng rời đi, Cố Noãn nhìn vào điện thoại, reo mấy cuộc, cũng là đoán được ai gọi.

Cô nhìn ra cửa sổ không ngừng nghĩ về những gì mẹ cô nói.

Tình yêu cần có sự thấu hiểu lẫn nhau.

Cô không thể nhìn rõ trái tim của mình, giống như màn đêm bên ngoài kia..

Khi cô biết Tiêu Mặc Thần là Lục Hàn Thâm... đầu tiên là oán trách, không phải là thù hận...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.